Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu

Chương 20:

Trước Sau
Mọi người đều không làm phiền đến nhau.

Bố mẹ Kiều Nhu vừa định rửa đồ, Trình Hoài Triều đã chủ động bê một chồng hộp gỗ và vải màn ra bờ sông, ba người còn lại còn chặn bố mẹ Kiều Nhu lại: “Eo không khỏe mà sao bác còn ra bờ sông giặt giũ thế này? Để chúng cháu làm cho ạ.”

“Đúng vậy, đúng vậy, để chúng cháu, để chúng cháu.”

Sự nhiệt tình của đám thanh niên này khiến những người cùng thôn không khỏi tò mò.

Một bà cụ thấy Trình Hoài Triều và đám bạn trông khá lạ mặt, liền hỏi bố Kiều Nhu đang đứng gần đó: “Kiều Đại Chí! Ông thuê hẳn bốn người làm công luôn à?”

Kiều Đại Chí chính là bố Kiều Nhu, nghĩ kỹ lại thì cũng coi như là thuê mướn, nhưng ông thực sự không hề bỏ ra một đồng nào. Ông cũng không thể nói là do con gái lừa người ta đến làm công được, chỉ đành nói: “Eo vợ tôi không được khỏe, mấy cậu thanh niên này đến giúp đỡ mấy hôm.”

Bà cụ bừng tỉnh: “Ồ, mấy cậu thanh niên này được dạy dỗ tốt đấy.”

Bà ta đâu biết rằng Trình Hoài Triều được dạy dỗ tốt kia lại là một kẻ suốt ngày lêu lổng, rủ rê bạn bè chơi mạt chược, đánh bài. Càng không biết rằng Trình Hoài Triều đang thầm mến Kiều Nhu.

Bốn người Trình Hoài Triều biết phải làm việc, liền hăng hái bắt tay vào làm.

Bố mẹ Kiều Nhu đưa hộp gỗ cho bọn họ hai lần, định xuống nước phụ giúp, nhưng đều bị Trình Hoài Triều ngăn lại. Trình Hoài Triều len lén liếc nhìn Kiều Nhu, sau đó lại bê số hộp gỗ đi: “Mấy việc này cứ để bọn cháu làm, hai bác cứ nghỉ ngơi đi ạ. Kiều Nhu cũng không cần phải làm đâu! Để bọn cháu làm hết!”

Kiều Nhu rất hài lòng.



Nhân lực tốt như vậy, cô thích nhất là kiểu nhân viên mộc mạc, giản dị, không cần trả lương như thế này. Cô bèn khuyên bố mẹ về nhà trước: “Hay là bố mẹ về nhà ngủ một giấc đi ạ? Dậy sớm sẽ buồn ngủ đấy. Lát nữa bọn con rửa xong sẽ mang đồ về.”

Bố mẹ Kiều Nhu sao có thể ngủ được, hai người lắc đầu.

Kiều Nhu bèn đề nghị: “Vậy bố mẹ đẩy xe đẩy về nhà trước đi, tiện thể mang thêm đậu nành ra đây rửa luôn, chúng ta có năm người, ngày mai có thể làm nhiều đậu phụ hơn.”

Cô rất nhạy bén trong chuyện làm ăn, sáng nay tuy không chú ý lắm, nhưng vẫn nhớ rõ: “Sáng nay chúng ta đã bán được một trăm cân đậu phụ rồi, vẫn còn người chưa mua được. Ngày mai thử làm một trăm năm mươi cân xem sao.”

Nếu như bán hết ở chợ, cô có thể đưa Trình Hoài Triều và ba người bạn kia đi bán rong.

Bán thêm năm mươi cân, như vậy là một ngày kiếm thêm được năm đồng. Một tháng có thể kiếm thêm được một trăm năm mươi đồng! Phải biết rằng, bây giờ, công nhân trong nhà máy rất ít người kiếm được nhiều tiền như vậy.

Bố Kiều Nhu nghe vậy, có chút động lòng, ông không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, liền gật đầu lia lịa: “Được.”

Mẹ Kiều Nhu còn muốn nói gì đó, liền bị chồng kéo tay lại.

Ở đây toàn là người quen trong thôn, không ai có thể bắt nạt được Kiều Nhu. Hơn nữa, nhìn Kiều Nhu bây giờ rõ ràng là đang nắm quyền chủ động, cô bảo gì, bốn thanh niên kia đều nghe theo răm rắp.

Bố Kiều Nhu ghé tai mẹ Kiều Nhu nói nhỏ vài câu. Hai vợ chồng thu dọn xe đẩy, quyết định mang số đậu nành vừa thu mua được hôm nay về nhà trước. Một cân đậu nành có thể làm ra ba cân đậu phụ, hôm nay bọn họ phải rửa sạch và ngâm năm mươi cân đậu nành.

Tổng cộng có hai mươi lăm hộp gỗ đựng đậu phụ, chia đều cho mỗi người, mỗi người chỉ cần rửa năm hộp. Bốn người lại dùng sọt tre đựng đậu nành, rất nhanh đã rửa sạch số đậu nành mà bố mẹ Kiều Nhu để lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau