Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu
Chương 27:
【Woa, so sánh hay đấy! Đúng vậy, bị cấy ghép! Cầu xin hãy cấy cô ấy về chỗ cũ đi!】
Kiều Nhu: “?” Cấy ghép là có ý gì?
Vốn dĩ sống ở một nơi, nhưng lại bị chuyển đến một nơi khác?
Kiều Nhu hơi mở to mắt: “Bị bán đi?”
Dòng chữ trên màn hình lại một lần nữa tràn ngập dấu chấm than, kèm theo vô số bình luận 【Đúng, đúng, đúng!】
【Cũng không hẳn là đúng, khó chịu quá, trong đầu tôi không nghĩ ra cách nào để diễn đạt cả.】
【Đổi từ khác đi! Hoán đổi!】
【Thay thế!!】
【Cấy ghép!!】
【Đại lão!!】
Kiều Nhu bừng tỉnh đại ngộ. Quả nhiên là máu chó: “Tráo con! Con gái thật, con gái giả!”
Dòng chữ trên màn hình sôi sục, hận không thể để Kiều Nhu nhìn thấy bọn họ kích động đến mức đứng bật dậy. Ai nấy đều sử dụng dấu câu nhiều hơn cả chữ viết: 【Chuẩn xác!】
【Đúng rồi!】
【Đúng, đúng, đúng!】
Thân phận của nữ chính có vấn đề, đây chính là bước đầu tiên của drama máu chó.
Kiều Nhu đã có đủ thông tin: “Vậy cửa hàng kim khí Lão Hạ ở đâu?”
Dòng chữ trên màn hình im lặng trong hai giây.
Rất tốt, không ai biết. Xem ra trong nội dung ít ỏi của cuốn sách, không hề có bản đồ chi tiết. Kiều Nhu phải tự mình đi tìm cửa hàng kim khí này. Cô an ủi khán giả: “Không sao, tôi có thể tìm được.”
【Cảm động huhuhu.】
【Hay quá, nếu như bọn họ không hiểu lầm nhau nhiều như vậy, chắc chắn cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn!】
【Tuy Kiều Nhu không đẩy nổi cối đá xay, nhưng cô ấy nói chuyện hay quá huhuhu!】
Dòng chữ trên màn hình hận không thể tua nhanh, tiếc là Kiều Nhu đang livestream, không thể để mọi người tua nhanh đến đoạn cô gặp nữ chính.
Kiều Nhu sợ những người bên ngoài đợi lâu. Cô có thể giao tiếp với dòng chữ trên màn hình, nhưng không thể lúc nào cũng giao tiếp với chúng. Như vậy, người khác sẽ nghĩ cô bị thần kinh mất.
Cô soi gương, chỉnh trang lại tóc tai một chút, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Đến trước mặt bốn thanh niên, cô hơi ngẩng đầu: “Đi thôi.”
Ba người bạn của Trình Hoài Triều vội vàng ngừng đẩy thuyền, cùng Trình Hoài Triều đi theo Kiều Nhu ra ngoài.
Lần này, không có hai vị phụ huynh, ba thanh niên càng thêm tạo cơ hội cho Trình Hoài Triều và Kiều Nhu. Bọn họ để Kiều Nhu và Trình Hoài Triều đi cùng nhau, ba người bọn họ đi song song ở cách đó không xa, vừa tạo không gian riêng cho hai người, vừa có thể hóng hớt.
Kiều Nhu không quan tâm. Dòng chữ trên màn hình sẽ chạy ra phía sau, người càng ít thì càng có lợi cho việc xem bình luận của cô.
Số lượng dòng chữ trên màn hình quá nhiều, trong đó có rất nhiều nội dung chỉ đơn thuần là bày tỏ cảm xúc cá nhân, còn có những cuộc trò chuyện hỗn loạn giữa khán giả với nhau và những từ ngữ thay thế do chính họ sáng tạo ra. Cô muốn nắm bắt thông tin mình cần, phải nhanh chóng làm quen với phong cách bình luận.
Trình Hoài Triều đi bên cạnh rất im lặng.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ đi bên cạnh Kiều Nhu, anh lại lúng túng, không biết nên nói gì. Ánh mắt anh muốn nhìn Kiều Nhu, nhưng vì hai người đang đi song song, nên không tiện quay đầu lại, vì vậy đầu anh cứng đờ nghiêng sang một bên, sau đó lại chậm rãi chuyển về chỗ cũ.
Ngũ quan sắc nét của anh lộ rõ vẻ bối rối, luống cuống.
Dòng chữ trên màn hình theo dõi toàn bộ quá trình, khiến trước mắt Kiều Nhu toàn là chữ chậc chậc chậc mờ mờ. Cô nhận thấy tình trạng của Trình Hoài Triều, cảm thấy có chút buồn cười, liền phá vỡ bầu không khí im lặng đến kỳ lạ giữa hai người, hỏi Trình Hoài Triều: “Anh có biết cửa hàng kim khí Lão Hạ không?”
Kiều Nhu: “?” Cấy ghép là có ý gì?
Vốn dĩ sống ở một nơi, nhưng lại bị chuyển đến một nơi khác?
Kiều Nhu hơi mở to mắt: “Bị bán đi?”
Dòng chữ trên màn hình lại một lần nữa tràn ngập dấu chấm than, kèm theo vô số bình luận 【Đúng, đúng, đúng!】
【Cũng không hẳn là đúng, khó chịu quá, trong đầu tôi không nghĩ ra cách nào để diễn đạt cả.】
【Đổi từ khác đi! Hoán đổi!】
【Thay thế!!】
【Cấy ghép!!】
【Đại lão!!】
Kiều Nhu bừng tỉnh đại ngộ. Quả nhiên là máu chó: “Tráo con! Con gái thật, con gái giả!”
Dòng chữ trên màn hình sôi sục, hận không thể để Kiều Nhu nhìn thấy bọn họ kích động đến mức đứng bật dậy. Ai nấy đều sử dụng dấu câu nhiều hơn cả chữ viết: 【Chuẩn xác!】
【Đúng rồi!】
【Đúng, đúng, đúng!】
Thân phận của nữ chính có vấn đề, đây chính là bước đầu tiên của drama máu chó.
Kiều Nhu đã có đủ thông tin: “Vậy cửa hàng kim khí Lão Hạ ở đâu?”
Dòng chữ trên màn hình im lặng trong hai giây.
Rất tốt, không ai biết. Xem ra trong nội dung ít ỏi của cuốn sách, không hề có bản đồ chi tiết. Kiều Nhu phải tự mình đi tìm cửa hàng kim khí này. Cô an ủi khán giả: “Không sao, tôi có thể tìm được.”
【Cảm động huhuhu.】
【Hay quá, nếu như bọn họ không hiểu lầm nhau nhiều như vậy, chắc chắn cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn!】
【Tuy Kiều Nhu không đẩy nổi cối đá xay, nhưng cô ấy nói chuyện hay quá huhuhu!】
Dòng chữ trên màn hình hận không thể tua nhanh, tiếc là Kiều Nhu đang livestream, không thể để mọi người tua nhanh đến đoạn cô gặp nữ chính.
Kiều Nhu sợ những người bên ngoài đợi lâu. Cô có thể giao tiếp với dòng chữ trên màn hình, nhưng không thể lúc nào cũng giao tiếp với chúng. Như vậy, người khác sẽ nghĩ cô bị thần kinh mất.
Cô soi gương, chỉnh trang lại tóc tai một chút, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Đến trước mặt bốn thanh niên, cô hơi ngẩng đầu: “Đi thôi.”
Ba người bạn của Trình Hoài Triều vội vàng ngừng đẩy thuyền, cùng Trình Hoài Triều đi theo Kiều Nhu ra ngoài.
Lần này, không có hai vị phụ huynh, ba thanh niên càng thêm tạo cơ hội cho Trình Hoài Triều và Kiều Nhu. Bọn họ để Kiều Nhu và Trình Hoài Triều đi cùng nhau, ba người bọn họ đi song song ở cách đó không xa, vừa tạo không gian riêng cho hai người, vừa có thể hóng hớt.
Kiều Nhu không quan tâm. Dòng chữ trên màn hình sẽ chạy ra phía sau, người càng ít thì càng có lợi cho việc xem bình luận của cô.
Số lượng dòng chữ trên màn hình quá nhiều, trong đó có rất nhiều nội dung chỉ đơn thuần là bày tỏ cảm xúc cá nhân, còn có những cuộc trò chuyện hỗn loạn giữa khán giả với nhau và những từ ngữ thay thế do chính họ sáng tạo ra. Cô muốn nắm bắt thông tin mình cần, phải nhanh chóng làm quen với phong cách bình luận.
Trình Hoài Triều đi bên cạnh rất im lặng.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nói yêu từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ đi bên cạnh Kiều Nhu, anh lại lúng túng, không biết nên nói gì. Ánh mắt anh muốn nhìn Kiều Nhu, nhưng vì hai người đang đi song song, nên không tiện quay đầu lại, vì vậy đầu anh cứng đờ nghiêng sang một bên, sau đó lại chậm rãi chuyển về chỗ cũ.
Ngũ quan sắc nét của anh lộ rõ vẻ bối rối, luống cuống.
Dòng chữ trên màn hình theo dõi toàn bộ quá trình, khiến trước mắt Kiều Nhu toàn là chữ chậc chậc chậc mờ mờ. Cô nhận thấy tình trạng của Trình Hoài Triều, cảm thấy có chút buồn cười, liền phá vỡ bầu không khí im lặng đến kỳ lạ giữa hai người, hỏi Trình Hoài Triều: “Anh có biết cửa hàng kim khí Lão Hạ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất