Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu

Chương 37:

Trước Sau
Sau khi ăn cơm tối xong, Kiều Nhu lại bưng cốc men đi dạo trước cửa nhà.

Hôm nay, cô còn chú trọng việc giữ gìn sức khỏe hơn cả hôm qua. Trong cốc là kỷ tử và táo đỏ. Cô một cốc, bố mẹ mỗi người một cốc. Uống nhiều nước trước khi đi ngủ sẽ bị phù nề, nhưng uống một lượng nước vừa phải có thể bổ sung lượng nước bị thiếu hụt trong suốt một đêm.

Hôm nay, ở hiệu thuốc bắc, cô đã đặc biệt hỏi giá kỷ tử. Kỷ tử tám tệ một cân, đây là giá đã giảm rồi. Năm ngoái còn đắt hơn. Phía nam ít người trồng kỷ tử, phơi khô, độ ngọt quá cao rất dễ bị mốc, đen, vì vậy, kỷ tử bán ở đây đều là kỷ tử được vận chuyển từ phía bắc.

Nhưng việc vận chuyển kỷ tử từ nơi khác đến đây không phải là chuyện đơn giản. Có những nơi chính sách nghiêm ngặt, có những nơi chính sách lỏng lẻo. Những nơi có chính sách nghiêm ngặt không cho phép vận chuyển hàng hóa tùy tiện đến nơi khác để bán, người làm ăn buôn bán rất có thể sẽ bị bắt vì tội đầu cơ tích trữ.

Điều này khiến giá của rất nhiều loại thuốc bắc không ổn định. Có lúc đắt đến mức vô lý, nhưng muốn mua cũng không mua được. Có lúc lại rẻ đến mức vô lý, người trồng chỉ còn cách ngậm ngùi bán rẻ, hoặc là để mặc cho nó thối rữa trên ruộng.

Có người dùng kỷ tử để pha trà, nhưng ít người trẻ tuổi nào lại dùng táo đỏ và kỷ tử để pha trà như Kiều Nhu.

Kiều Nhu uống nước ấm, chậm rãi nuốt xuống, thầm nghĩ, người trẻ tuổi ít dùng như vậy là vì chưa từng trải qua chuyện sinh tử. Khi phát hiện ra sinh mệnh quý giá đến nhường nào, cái chết và ngày mai không biết cái nào sẽ đến trước, thì con người ta sẽ trân trọng từng giây từng phút để giữ gìn sức khỏe.

Sau khi uống nước xong, Kiều Nhu ăn hết táo đỏ và kỷ tử. Đùa à, hai thứ này đắt lắm đấy! Sao có thể ngâm nước xong rồi lại không ăn chứ!

Ăn uống no nê, tiêu hóa gần hết, Kiều Nhu lượn lờ đến hơn 6 giờ tối, sau đó nhanh chóng thu dọn, nằm vật ra giường.



Cô nhắm mắt lại, thề rằng: Hôm nay nhất định phải ngủ được!

Thức dậy từ lúc rạng sáng, cộng thêm ban ngày không ngủ bù, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng nể mặt Kiều Nhu, cho cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Thiếu nữ mới lớn đang trong giai đoạn phát triển, chất lượng giấc ngủ rất tốt.

Không biết có phải là do trong đầu cô lúc nào cũng kiên định với suy nghĩ 3 giờ sáng nhất định phải dậy hay không, mà khi cô mở mắt ra lần nữa, phát hiện bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, vậy mà cô lại tỉnh táo.

Cô xuống giường, mò mẫm đi ra ngoài. Bố mẹ vẫn chưa dậy, vậy bây giờ là chưa đến 3 giờ sáng sao? Kiều Nhu nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, định đến bếp xem có gì ăn sáng không.

Cô vừa bước vào bếp, bật bóng đèn dây tóc màu vàng nhạt, bên tai liền truyền đến tiếng tít tít quen thuộc.

Kiều Nhu lập tức nhìn thấy vô số dòng chữ mờ mờ chạy qua trước mắt: 【Tôi đến rồi, tôi đến rồi!】

【Lần livestream thứ 2 bắt đầu! Hôm nay có thể nhìn thấy hoa thật không nhỉ?】

【Ánh sáng mờ quá, bây giờ mới 3 giờ sáng thôi sao?!】

【Choáng váng, quả nhiên là ngủ sớm dậy sớm thật. Sau này, ngủ sau 7 giờ tối, dậy sau 3 giờ sáng đều không tính là sớm nữa!】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau