Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 15: Đại Đội Phong Thu Loan
Bánh bao thịt, bánh bao đường, bánh bao hấp, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh đào, bánh trứng, đều có cả. Tôi nghĩ ở nông thôn chắc không đủ ăn, nên mua dự trữ sau này ăn,” Lưu Hiểu Yến mở ra cho Vương Tiểu Thanh xem.
“Ừ, tôi cũng mua một ít,” Vương Tiểu Thanh nghĩ điều kiện gia đình Lưu Hiểu Yến chắc hẳn khá giả, nếu không sao lại có nhiều tiền như vậy. Nhưng kỳ lạ là, nếu điều kiện tốt như vậy, sao Lưu Hiểu Yến lại phải xuống nông thôn.
Vương Tiểu Thanh chỉ suy nghĩ một chút, cũng không tiện hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người ta.
Khi đến chỗ xe kéo, Giả Nam Ngọc và Hoàng Cẩm đã quay lại. Lưu Hiểu Yến đưa túi lớn túi nhỏ trên tay cho bọn họ cầm trước.
Vương Tiểu Thanh đi tới vị trí lái xe, đưa cho Trương Vũ một gói giấy, gói một cái bánh bao thịt và một cái quẩy, coi như lời cảm ơn.
Trương Vũ ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, định nói không cần, nhưng cô đã chạy đi mất.
Mấy người lại đợi thêm mười phút, đội trưởng và Trương Hồng Châu cũng quay trở lại.
“Đội trưởng, đội trưởng chưa ăn sáng phải không? Tôi mới mua thêm quẩy, đội trưởng thử đi. Hôm nay đội trưởng đã vất vả vì chúng tôi nhiều rồi,” Vương Tiểu Thanh vui vẻ đưa cho đội trưởng một cái quẩy to.
“Đứa nhỏ này, khách sáo quá. Thôi được, lần này tôi sẽ nhận, lần sau không cần đâu,” đội trưởng cười tươi nhận lấy, nhưng không ăn mà lại cất đi, chắc là để dành cho con cái ăn.
“Tôi ấy à, chủ yếu quản lý công việc trong đại đội, các việc đồng áng và công điểm. Đội chúng ta còn có trưởng thôn, các việc lớn nhỏ hay lỗi lầm gì đều do trưởng thôn xử lý. Tất nhiên, những việc lớn của đội thì chúng tôi đều cùng nhau thảo luận"
Đội trưởng tiếp tục kể về Phong Thu Loan, làm cho chuyến đi trở nên thú vị hơn, không còn cảm giác dài dằng dặc nữa.
Từ thị trấn về tới thôn, con đường khá gồ ghề, không bằng phẳng, nhưng kỹ thuật lái xe của Trương Vũ rất tốt, anh tránh được các ổ gà.
Nửa tiếng sau, máy kéo về đến thôn, cả nhóm nhìn thấy toàn là nhà bằng gạch bùn, có khoảng bốn năm ngôi nhà làm bằng gạch xanh. Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, những người khác đều đang cắm cúi làm việc ngoài đồng. Nghe thấy tiếng máy kéo ầm ầm, không ít người đều ngẩng đầu lên quan sát.
"Nhìn kìa, nhìn kìa, cô gái đó thật xinh đẹp."
"Cô nào cơ, tôi chỉ thấy một cô gái béo thôi."
“Khụ, bị cô gái béo che mất rồi. Ngày mai cậu sẽ thấy, trông giống như tiên nữ vậy."
Cứ như vậy, truyền tới truyền lui, mọi người đều biết có một cô gái xinh đẹp như tiên nữ tới đây.
Máy kéo dừng trước sân.
"Mọi người xuống xe đi, đến điểm thanh niên tri thức rồi." Đội trưởng nhảy xuống trước, vận động cơ thể.
Hai đồng chí nam nhảy xuống trước để lấy đồ, đến lượt Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ lại tới.
"Để tôi giúp." Trương Vũ đưa tay tiếp nhận hai túi hành lý, rồi lại giơ tay đỡ Vương Tiểu Thanh xuống.
Vương Tiểu Thanh nhìn tay Trương Vũ hơi ngẩn người, rõ ràng cô có thể tự nhảy xuống, nhưng thấy anh đã chìa tay ra rồi, không nhận thì có chút xấu hổ.
Vương Tiểu Thanh nhanh chóng nắm lấy tay Trương Vũ rồi nhảy xuống, chuẩn bị lấy hành lý đi vào sân thì lại bị Trương Vũ nhanh tay lấy trước.
Mọi người đi theo đội trưởng vào sân, phát hiện sân khá rộng.
"Chính giữa là nhà chính, bếp lò cũng ở trong đó. Có một căn phòng ngay góc, bên trong còn dư lại một chút củi, chỉ đủ dùng trong vài ngày. Sau này mọi người tự lên núi kiếm thêm. Sân phía sau có một sào đất, nhóm thanh niên tri thức trước đây trồng rau xanh, còn bây giờ chưa trồng gì. Mọi người có thể đến nhà dân đổi giống rau, trồng cải bắp cải gì đó. Bên trái là chỗ ở của nam, bên phải là chỗ ở của nữ.
“Ừ, tôi cũng mua một ít,” Vương Tiểu Thanh nghĩ điều kiện gia đình Lưu Hiểu Yến chắc hẳn khá giả, nếu không sao lại có nhiều tiền như vậy. Nhưng kỳ lạ là, nếu điều kiện tốt như vậy, sao Lưu Hiểu Yến lại phải xuống nông thôn.
Vương Tiểu Thanh chỉ suy nghĩ một chút, cũng không tiện hỏi, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người ta.
Khi đến chỗ xe kéo, Giả Nam Ngọc và Hoàng Cẩm đã quay lại. Lưu Hiểu Yến đưa túi lớn túi nhỏ trên tay cho bọn họ cầm trước.
Vương Tiểu Thanh đi tới vị trí lái xe, đưa cho Trương Vũ một gói giấy, gói một cái bánh bao thịt và một cái quẩy, coi như lời cảm ơn.
Trương Vũ ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, định nói không cần, nhưng cô đã chạy đi mất.
Mấy người lại đợi thêm mười phút, đội trưởng và Trương Hồng Châu cũng quay trở lại.
“Đội trưởng, đội trưởng chưa ăn sáng phải không? Tôi mới mua thêm quẩy, đội trưởng thử đi. Hôm nay đội trưởng đã vất vả vì chúng tôi nhiều rồi,” Vương Tiểu Thanh vui vẻ đưa cho đội trưởng một cái quẩy to.
“Đứa nhỏ này, khách sáo quá. Thôi được, lần này tôi sẽ nhận, lần sau không cần đâu,” đội trưởng cười tươi nhận lấy, nhưng không ăn mà lại cất đi, chắc là để dành cho con cái ăn.
“Tôi ấy à, chủ yếu quản lý công việc trong đại đội, các việc đồng áng và công điểm. Đội chúng ta còn có trưởng thôn, các việc lớn nhỏ hay lỗi lầm gì đều do trưởng thôn xử lý. Tất nhiên, những việc lớn của đội thì chúng tôi đều cùng nhau thảo luận"
Đội trưởng tiếp tục kể về Phong Thu Loan, làm cho chuyến đi trở nên thú vị hơn, không còn cảm giác dài dằng dặc nữa.
Từ thị trấn về tới thôn, con đường khá gồ ghề, không bằng phẳng, nhưng kỹ thuật lái xe của Trương Vũ rất tốt, anh tránh được các ổ gà.
Nửa tiếng sau, máy kéo về đến thôn, cả nhóm nhìn thấy toàn là nhà bằng gạch bùn, có khoảng bốn năm ngôi nhà làm bằng gạch xanh. Bây giờ còn chưa tới giữa trưa, những người khác đều đang cắm cúi làm việc ngoài đồng. Nghe thấy tiếng máy kéo ầm ầm, không ít người đều ngẩng đầu lên quan sát.
"Nhìn kìa, nhìn kìa, cô gái đó thật xinh đẹp."
"Cô nào cơ, tôi chỉ thấy một cô gái béo thôi."
“Khụ, bị cô gái béo che mất rồi. Ngày mai cậu sẽ thấy, trông giống như tiên nữ vậy."
Cứ như vậy, truyền tới truyền lui, mọi người đều biết có một cô gái xinh đẹp như tiên nữ tới đây.
Máy kéo dừng trước sân.
"Mọi người xuống xe đi, đến điểm thanh niên tri thức rồi." Đội trưởng nhảy xuống trước, vận động cơ thể.
Hai đồng chí nam nhảy xuống trước để lấy đồ, đến lượt Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ lại tới.
"Để tôi giúp." Trương Vũ đưa tay tiếp nhận hai túi hành lý, rồi lại giơ tay đỡ Vương Tiểu Thanh xuống.
Vương Tiểu Thanh nhìn tay Trương Vũ hơi ngẩn người, rõ ràng cô có thể tự nhảy xuống, nhưng thấy anh đã chìa tay ra rồi, không nhận thì có chút xấu hổ.
Vương Tiểu Thanh nhanh chóng nắm lấy tay Trương Vũ rồi nhảy xuống, chuẩn bị lấy hành lý đi vào sân thì lại bị Trương Vũ nhanh tay lấy trước.
Mọi người đi theo đội trưởng vào sân, phát hiện sân khá rộng.
"Chính giữa là nhà chính, bếp lò cũng ở trong đó. Có một căn phòng ngay góc, bên trong còn dư lại một chút củi, chỉ đủ dùng trong vài ngày. Sau này mọi người tự lên núi kiếm thêm. Sân phía sau có một sào đất, nhóm thanh niên tri thức trước đây trồng rau xanh, còn bây giờ chưa trồng gì. Mọi người có thể đến nhà dân đổi giống rau, trồng cải bắp cải gì đó. Bên trái là chỗ ở của nam, bên phải là chỗ ở của nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất