Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Chương 13: Đại Đội Thắng Lợi
Liêu Hồng Mai thấy Tống Tử Dao vẫn không quan tâm tới mình thì cũng không thèm để ý.
Cô biết rõ tính tình của Tống Tử Dao dịu dàng nên rất dễ để điều khiển. Sự việc lần trước chẳng qua chỉ vì cô ta vội vàng mà đi quá giới hạn, khiến Tống Tử Dao tức giận cũng là bình thường.
Tượng đất còn có ba phần tính tình nóng nảy cơ mà.
Đợi một thời gian nữa, cô ta dỗ dành Tống Tử Dao thật tốt thì chắc chắn có thể đem người lừa trở về. Tống Tử Dao buông lỏng tay mà làm bạn với cô thì cô ta sẽ có rất nhiều lợi ích.
Với tính toán như vậy, Liêu Hồng Mai cố ý nhìn vào nơi đăng ký để xem Tống Tử Dao đăng kí nơi nào.
Tất nhiên là cùng một công xã với cô ta.
Liêu Hồng Mai lại càng thêm vui vẻ.
Điều kiện gia đình của Tống Tử Dao rất tốt, chắc chắc trợ cấp của cô cũng nhiều, đến lúc đó cô ta sẽ được hưởng ké những món điểm tâm ngọt và đồ của Tống Tử Dao!
Có tất cả mười một thanh niên trí thức được phân đến công xã Đông Hưng.
Mười một người được chia thành ba đại đội.
Cụ thể người nào ở đại đội nào thì sẽ được quyết định bằng rút thăm. Tống Tử Dao nhớ tới những gì Đàm Thu Hạ từng nói, mặc dù trước kia tuy nghèo nhưng thôn của bọn họ cũng được coi là nơi sản xuất lương thực lớn trong công xã, chưa từng xuất hiện tình trạng chết đói.
Thậm chí bởi vì sản xuất được nhiều lương thực, cho nên đã tiếp nhận không ít thanh niên trí thức.
Tống Tử Dao nhìn tên ba đại đội, nhỏ giọng hỏi người lãnh đạo phụ trách phân phối: ''Xin hỏi thôn Đàm gia là đại đội nào?''
Người lãnh đạo ngạc nhiên nhìn cô: ''Cô biết thôn Đàm gia, có người quen ở đó sao?''
Đúng là lời nói dối không dễ nói ra, trong chớp mắt đã có thể bị vạch trần.
Tống Tử Dao lắc đầu nói: ''Không có người quen nào cả, chỉ là ông ngoại tôi đã từng đánh du kích ở đây, nghe nói đã từng đóng quân ở thôn Đàm gia, cho nên tôi muốn đi đến nơi ông mình đã từng chiến đấu.''
Đúng là ông La đã từng đánh giặc ở đây, tuy rằng cô không biết ông ấy có đóng quân ở đây không, nhưng ít gì cũng đã từng đi qua đây.
Lãnh đạo công xã nghe những gì Tống Tử Dao nói thì ánh mắt lập tức thay đổi: ''Ôi trời, hóa ra là con cháu của lão thành cách mạng!''
Sau đó, lãnh đạo công xã liền vung bàn tay to lên: ''Được rồi, cô phải đi đến đại đội Thắng Lợi!''
Thôn Đàm gia, lúc này được gọi là đại đội Thắng Lợi, đúng lúc hôm nay tiếp nhận đội ngũ thanh niên trí thức.
Ngoại trừ Tống Tử Dao được phân vào đại đội Thắng Lợi thì còn có hai người con gái và một người con trai.
Nam đồng chí tên Chu Tự Quang, mang một cặp kính, cơ thể gầy yếu, trông rất nhã nhặn, trầm mặc ít nói.
Thật trùng hợp, hai đồng chí nữ đều là những gương mặt quen thuộc.
Một người đứng cạnh Tống Tử Dao trên xe lửa, tên Văn Tuyết, làn da trắng như tuyết.
Người còn lại chính là Liêu Hồng Mai.
Nhìn thấy Liêu Hồng Mai, mặc dù Tống Tử Dao cảm thấy chán ghét, nhưng cũng chỉ tự nhủ trong lòng sau này đề phòng người này một chút là được, cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Cô biết rõ tính tình của Tống Tử Dao dịu dàng nên rất dễ để điều khiển. Sự việc lần trước chẳng qua chỉ vì cô ta vội vàng mà đi quá giới hạn, khiến Tống Tử Dao tức giận cũng là bình thường.
Tượng đất còn có ba phần tính tình nóng nảy cơ mà.
Đợi một thời gian nữa, cô ta dỗ dành Tống Tử Dao thật tốt thì chắc chắn có thể đem người lừa trở về. Tống Tử Dao buông lỏng tay mà làm bạn với cô thì cô ta sẽ có rất nhiều lợi ích.
Với tính toán như vậy, Liêu Hồng Mai cố ý nhìn vào nơi đăng ký để xem Tống Tử Dao đăng kí nơi nào.
Tất nhiên là cùng một công xã với cô ta.
Liêu Hồng Mai lại càng thêm vui vẻ.
Điều kiện gia đình của Tống Tử Dao rất tốt, chắc chắc trợ cấp của cô cũng nhiều, đến lúc đó cô ta sẽ được hưởng ké những món điểm tâm ngọt và đồ của Tống Tử Dao!
Có tất cả mười một thanh niên trí thức được phân đến công xã Đông Hưng.
Mười một người được chia thành ba đại đội.
Cụ thể người nào ở đại đội nào thì sẽ được quyết định bằng rút thăm. Tống Tử Dao nhớ tới những gì Đàm Thu Hạ từng nói, mặc dù trước kia tuy nghèo nhưng thôn của bọn họ cũng được coi là nơi sản xuất lương thực lớn trong công xã, chưa từng xuất hiện tình trạng chết đói.
Thậm chí bởi vì sản xuất được nhiều lương thực, cho nên đã tiếp nhận không ít thanh niên trí thức.
Tống Tử Dao nhìn tên ba đại đội, nhỏ giọng hỏi người lãnh đạo phụ trách phân phối: ''Xin hỏi thôn Đàm gia là đại đội nào?''
Người lãnh đạo ngạc nhiên nhìn cô: ''Cô biết thôn Đàm gia, có người quen ở đó sao?''
Đúng là lời nói dối không dễ nói ra, trong chớp mắt đã có thể bị vạch trần.
Tống Tử Dao lắc đầu nói: ''Không có người quen nào cả, chỉ là ông ngoại tôi đã từng đánh du kích ở đây, nghe nói đã từng đóng quân ở thôn Đàm gia, cho nên tôi muốn đi đến nơi ông mình đã từng chiến đấu.''
Đúng là ông La đã từng đánh giặc ở đây, tuy rằng cô không biết ông ấy có đóng quân ở đây không, nhưng ít gì cũng đã từng đi qua đây.
Lãnh đạo công xã nghe những gì Tống Tử Dao nói thì ánh mắt lập tức thay đổi: ''Ôi trời, hóa ra là con cháu của lão thành cách mạng!''
Sau đó, lãnh đạo công xã liền vung bàn tay to lên: ''Được rồi, cô phải đi đến đại đội Thắng Lợi!''
Thôn Đàm gia, lúc này được gọi là đại đội Thắng Lợi, đúng lúc hôm nay tiếp nhận đội ngũ thanh niên trí thức.
Ngoại trừ Tống Tử Dao được phân vào đại đội Thắng Lợi thì còn có hai người con gái và một người con trai.
Nam đồng chí tên Chu Tự Quang, mang một cặp kính, cơ thể gầy yếu, trông rất nhã nhặn, trầm mặc ít nói.
Thật trùng hợp, hai đồng chí nữ đều là những gương mặt quen thuộc.
Một người đứng cạnh Tống Tử Dao trên xe lửa, tên Văn Tuyết, làn da trắng như tuyết.
Người còn lại chính là Liêu Hồng Mai.
Nhìn thấy Liêu Hồng Mai, mặc dù Tống Tử Dao cảm thấy chán ghét, nhưng cũng chỉ tự nhủ trong lòng sau này đề phòng người này một chút là được, cũng không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất