Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Chương 18: Chỗ Ở
Mới đầu, các thanh niên trí thức xuống thôn được sắp xếp ở lại nhà của những người trong thôn, nhưng về sau lại phát sinh mâu thuẫn, nên mới có khu nhà tập thể cho thanh niên trí thức riêng biệt như này.
Chỉ là, ban đầu nhà tập thể vốn là khu nhà bỏ hoang của đội, điều kiện rất tồi tệ, thậm chí còn bị một trận mưa lớn cuốn trôi đi.
Trong căn phòng bị mưa lớn cuốn trôi đã có hai thanh niên trí thức bị chôn vùi.
Một người bị gãy chân, một người bị gãy tay.
Sự việc lúc đó rất ồn ào, để xoa dịu sự việc nên hai thanh niên trí thức kia được hoàn thành chỉ tiêu trở về nhà.
Sau đó, công xã vì để tránh xảy ra sự việc tương tự, liền giúp đỡ nhiều thanh niên trí thức, xây dựng lại những phòng ở có chất lượng kém.
Hiện tại đại đội Thắng Lợi có 5 khu nhà tập thể, chính là được xây dựng vào thời điểm đó.
Tường nhà được làm bằng bùn vàng, mái nhà được làm bằng cỏ tranh, nền nhà cũng không bằng phẳng.
Sơ sài nhưng chắc chắn, có thể chắn gió che mưa.
Năm phòng, cơ bản là đã đầy rồi, bây giờ lại có thêm bốn người nên phải sắp xếp lại.
Những người thanh niên trí thức trước kia bởi vì những nguyên nhân khác nhau mà đã có vài người trở về thành phố, hiện tại còn lại 7 người, năm nam hai nữ, thêm Tống Tử Dao và những người khác thì chính là 6 nam 5 nữ.
Năm phòng, một phòng hai người, vẫn còn thừa một đồng chí nữ.
Chỉ là ở bên cạnh có một căn phòng nhỏ dùng để chứa đồ lặt vặt, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở được.
Có nghĩ là có một người có thể hưởng thụ phòng đơn.
Hai đồng chí nữ ban đầu không muốn chuyển đi, quyết định đem phòng đơn trao cho ba người mới tới.
Ba người mới tới đều muốn sống trong phòng đơn, nhưng Tống Tử Dao và Văn Tuyết vẫn chưa nói lời nào, Liêu Hồng Mai giành nói trước: ''Tôi sẽ chịu thiệt mà sống ở trong phòng chứa đồ linh tinh này.''
Văn Tuyết cười khẩy nói: ''Đúng là không biết xấu hổ, vẫn là để tôi chịu thiệt đi.''
Hai người tôi một câu cô một câu mà cãi nhau.
Tống Tử Dao nhìn sắc mặt của những người khác, tạm thời không tham gia tranh giành.
Đại đội trưởng mất kiên nhẫn ngắt lời: ''Tranh cái gì mà tranh?! Có khi tí nữa cho mấy người ở phòng đơn thì các người lại không vui, trước tiên hãy đi xem một chút, sau đó sẽ bốc thăm quyết định ai ở phòng đơn.''
Nói như vậy thì tình trạng của phòng chứa đồ linh tinh kia không được tốt lắm.
Quả nhiên, phòng chứa đồ là một căn phòng hẹp dài, chiều rộng chỉ đủ để đặt một cái giường theo chiều dọc, muốn lên giường phải đi từ cuối giường lên.
Diện tích quá nhỏ, không thể sống được hai người.
Quan trọng là còn không có cửa sổ.
Ban ngày đóng cửa thì phải đốt đèn lên mới thấy rõ.
Ánh sáng tối tăm, không thông thoáng, ở lâu chắc chắc sẽ rất áp lực.
Chỉ là, ban đầu nhà tập thể vốn là khu nhà bỏ hoang của đội, điều kiện rất tồi tệ, thậm chí còn bị một trận mưa lớn cuốn trôi đi.
Trong căn phòng bị mưa lớn cuốn trôi đã có hai thanh niên trí thức bị chôn vùi.
Một người bị gãy chân, một người bị gãy tay.
Sự việc lúc đó rất ồn ào, để xoa dịu sự việc nên hai thanh niên trí thức kia được hoàn thành chỉ tiêu trở về nhà.
Sau đó, công xã vì để tránh xảy ra sự việc tương tự, liền giúp đỡ nhiều thanh niên trí thức, xây dựng lại những phòng ở có chất lượng kém.
Hiện tại đại đội Thắng Lợi có 5 khu nhà tập thể, chính là được xây dựng vào thời điểm đó.
Tường nhà được làm bằng bùn vàng, mái nhà được làm bằng cỏ tranh, nền nhà cũng không bằng phẳng.
Sơ sài nhưng chắc chắn, có thể chắn gió che mưa.
Năm phòng, cơ bản là đã đầy rồi, bây giờ lại có thêm bốn người nên phải sắp xếp lại.
Những người thanh niên trí thức trước kia bởi vì những nguyên nhân khác nhau mà đã có vài người trở về thành phố, hiện tại còn lại 7 người, năm nam hai nữ, thêm Tống Tử Dao và những người khác thì chính là 6 nam 5 nữ.
Năm phòng, một phòng hai người, vẫn còn thừa một đồng chí nữ.
Chỉ là ở bên cạnh có một căn phòng nhỏ dùng để chứa đồ lặt vặt, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở được.
Có nghĩ là có một người có thể hưởng thụ phòng đơn.
Hai đồng chí nữ ban đầu không muốn chuyển đi, quyết định đem phòng đơn trao cho ba người mới tới.
Ba người mới tới đều muốn sống trong phòng đơn, nhưng Tống Tử Dao và Văn Tuyết vẫn chưa nói lời nào, Liêu Hồng Mai giành nói trước: ''Tôi sẽ chịu thiệt mà sống ở trong phòng chứa đồ linh tinh này.''
Văn Tuyết cười khẩy nói: ''Đúng là không biết xấu hổ, vẫn là để tôi chịu thiệt đi.''
Hai người tôi một câu cô một câu mà cãi nhau.
Tống Tử Dao nhìn sắc mặt của những người khác, tạm thời không tham gia tranh giành.
Đại đội trưởng mất kiên nhẫn ngắt lời: ''Tranh cái gì mà tranh?! Có khi tí nữa cho mấy người ở phòng đơn thì các người lại không vui, trước tiên hãy đi xem một chút, sau đó sẽ bốc thăm quyết định ai ở phòng đơn.''
Nói như vậy thì tình trạng của phòng chứa đồ linh tinh kia không được tốt lắm.
Quả nhiên, phòng chứa đồ là một căn phòng hẹp dài, chiều rộng chỉ đủ để đặt một cái giường theo chiều dọc, muốn lên giường phải đi từ cuối giường lên.
Diện tích quá nhỏ, không thể sống được hai người.
Quan trọng là còn không có cửa sổ.
Ban ngày đóng cửa thì phải đốt đèn lên mới thấy rõ.
Ánh sáng tối tăm, không thông thoáng, ở lâu chắc chắc sẽ rất áp lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất