Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ
Chương 38: Phát Hiện Mới
Lưu Thanh Bình trông thì không tệ, nhưng Mạnh Tinh cũng không dễ gần.
Lại loại trừ đi Liêu Hồng Mai thì chỉ còn mỗi Văn Tuyết.
Cũng may Văn Tuyết bên ngoài trông có vẻ được nuông chiều, nhưng ở chung lại dễ chịu ngoài ý muốn.
Tống Tử Dao không mong có thể trở thành bạn bè thân thiết với đối phương, chỉ cần trong hai năm tới chăm sóc lẫn nhau được là tốt rồi.
Đại đội Thắng Lợi còn chưa lắp điện, càng không có hoạt động giải trí gì, ăn cơm xong thì trời đã lạnh nên lên giường đi ngủ.
Đợi đến khi xung quanh yên ắng, Tống Tử Dao mới vào không gian.
Ban ngày ánh mặt trời độc hại, lại không có cách chống nắng, phơi nắng cả một ngày, Tống Tử Dao cảm thấy mặt mày đau nhức.
Sau khi cô tắm rửa xong, vốn định đắp cái mặt nạ, lại đột nhiên nghĩ đến nước mà cái bình kia chảy ra.
Ma xui quỷ khiến, cô chạy ra vườn rửa mặt.
Nước mát lạnh vừa tiếp xúc với làn da thì giống như tiếp xúc với miếng bọt biển mà bị hấp thụ hết.
Vươn tay sờ thử lên mặt, không sờ được chút bọt nước nào, chỉ cảm thấy làn da trên mặt như vừa mới được đắp mặt nạ, căng bóng mịn màng.
Tống Tử Dao khiếp sợ không thôi.
Còn có thể như vậy sao??
Vậy cô phải tắm lại một lần!
Lúc tắm rửa thì càng thần kỳ, dòng nước mát lạnh tiếp xúc lên da mà không hề lạnh.
Tuy rằng da Tống Tử Dao trắng nõn, nhưng cũng không tính là quá đẹp.
Ví dụ như chân cô có vết da vảy cá rất nhỏ, tắm xong không thoa sữa dưỡng thể thì da sẽ nhanh khô, lỗ chân lông ở cánh mũi hơi to, trên mũi nhìn kĩ còn có thể thấy mấy đốm tàn nhang.
Nhưng sau khi dùng nước này tắm rửa, da không hề có cảm giác khô, sờ lên thậm chí có thấy trơn nhẵn như lụa.
Tống Tử Dao có thể chắc chắn, nước này có lợi cho da.
Không biết dùng lâu có thể xóa bỏ da vảy cá cô ghét nhất đi không.
Quay về phòng trong biệt thự hong khô tóc xong, Tống Tử Dao lại ra khỏi không gian.
Nằm trên giường ván gỗ, Tống Tử Dao lại bắt đầu cân nhắc xem nên mua thứ gì.
Nồi bát muôi chậu đã đủ, nhưng rau ăn vẫn là một vấn đề.
Trong đội cho phép nhóm thanh niên trí thức khai khẩn mảnh đất nhỏ quanh phòng mình để trồng rau, nhóm thanh niên trí thức cũ đều có đất trồng rau của riêng mình.
Cô cũng có thể xới một mảnh.
Còn có gà, phải nuôi một con chỉ để đẻ trứng.
Lợn, cũng là mỗi nhà tự nuôi, chẳng qua phải nộp nhiều, nuôi một con lợn sẽ phải nộp đi một nửa.
Các thanh niên trí thức cũ trong đám thanh niên trí thức cùng nuôi một con.
Nghe nói lợn ăn rất nhiều, không dễ nuôi.
Cô tự mình nuôi một con? Hay là tìm Văn Tuyết lập nhóm cùng nuôi một con? Hay là thôi không nuôi?
Khi Tống Tử Dao nghĩ đến chuyện nuôi lợn và chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Đàm Kim Hạ lại mở mắt lăn qua lộn lại, làm sao cũng không ngủ được.
Anh nghiêng người, ván giường khe khẽ phát ra tiếng động, suy nghĩ không tự chủ được bay về ban sáng.
Khuôn mặt tươi cười kia.
Đôi mắt kia.
Hai bím tóc vung vẩy kia.
Còn có, thứ mềm mại đè lên cánh tay anh.
Đậu!
Đàm Kim Hạ đột nhiên xoay người rời giường, tìm trong ngăn kéo ra diêm với điếu thuốc.
Nhìn thấy mấy viên Đại Bạch Thỏ lẳng lặng nằm yên bên cạnh, anh dừng lại, vươn tay chậm rãi bốc lên một viên.
Bóc giấy gói kẹo ra, viên kẹo trắng sữa xuất hiện.
Chỉ chạm nhẹ một cái, cảm giác trơn mịn khiến ngón tay cũng phải run rẩy.
Đại Bạch Thỏ.
Kẹo sữa.
Đàm Kim Hạ nhắm chặt mắt, nhanh chóng bọc giấy gói kẹo lại.
“Xoẹt” một tiếng, đêm tối sáng lên một ánh lửa, điếu thuốc nhấp nháy sáng, cuối cùng thở ra một tiếng dài đầy áp lực từ lâu.
Lại loại trừ đi Liêu Hồng Mai thì chỉ còn mỗi Văn Tuyết.
Cũng may Văn Tuyết bên ngoài trông có vẻ được nuông chiều, nhưng ở chung lại dễ chịu ngoài ý muốn.
Tống Tử Dao không mong có thể trở thành bạn bè thân thiết với đối phương, chỉ cần trong hai năm tới chăm sóc lẫn nhau được là tốt rồi.
Đại đội Thắng Lợi còn chưa lắp điện, càng không có hoạt động giải trí gì, ăn cơm xong thì trời đã lạnh nên lên giường đi ngủ.
Đợi đến khi xung quanh yên ắng, Tống Tử Dao mới vào không gian.
Ban ngày ánh mặt trời độc hại, lại không có cách chống nắng, phơi nắng cả một ngày, Tống Tử Dao cảm thấy mặt mày đau nhức.
Sau khi cô tắm rửa xong, vốn định đắp cái mặt nạ, lại đột nhiên nghĩ đến nước mà cái bình kia chảy ra.
Ma xui quỷ khiến, cô chạy ra vườn rửa mặt.
Nước mát lạnh vừa tiếp xúc với làn da thì giống như tiếp xúc với miếng bọt biển mà bị hấp thụ hết.
Vươn tay sờ thử lên mặt, không sờ được chút bọt nước nào, chỉ cảm thấy làn da trên mặt như vừa mới được đắp mặt nạ, căng bóng mịn màng.
Tống Tử Dao khiếp sợ không thôi.
Còn có thể như vậy sao??
Vậy cô phải tắm lại một lần!
Lúc tắm rửa thì càng thần kỳ, dòng nước mát lạnh tiếp xúc lên da mà không hề lạnh.
Tuy rằng da Tống Tử Dao trắng nõn, nhưng cũng không tính là quá đẹp.
Ví dụ như chân cô có vết da vảy cá rất nhỏ, tắm xong không thoa sữa dưỡng thể thì da sẽ nhanh khô, lỗ chân lông ở cánh mũi hơi to, trên mũi nhìn kĩ còn có thể thấy mấy đốm tàn nhang.
Nhưng sau khi dùng nước này tắm rửa, da không hề có cảm giác khô, sờ lên thậm chí có thấy trơn nhẵn như lụa.
Tống Tử Dao có thể chắc chắn, nước này có lợi cho da.
Không biết dùng lâu có thể xóa bỏ da vảy cá cô ghét nhất đi không.
Quay về phòng trong biệt thự hong khô tóc xong, Tống Tử Dao lại ra khỏi không gian.
Nằm trên giường ván gỗ, Tống Tử Dao lại bắt đầu cân nhắc xem nên mua thứ gì.
Nồi bát muôi chậu đã đủ, nhưng rau ăn vẫn là một vấn đề.
Trong đội cho phép nhóm thanh niên trí thức khai khẩn mảnh đất nhỏ quanh phòng mình để trồng rau, nhóm thanh niên trí thức cũ đều có đất trồng rau của riêng mình.
Cô cũng có thể xới một mảnh.
Còn có gà, phải nuôi một con chỉ để đẻ trứng.
Lợn, cũng là mỗi nhà tự nuôi, chẳng qua phải nộp nhiều, nuôi một con lợn sẽ phải nộp đi một nửa.
Các thanh niên trí thức cũ trong đám thanh niên trí thức cùng nuôi một con.
Nghe nói lợn ăn rất nhiều, không dễ nuôi.
Cô tự mình nuôi một con? Hay là tìm Văn Tuyết lập nhóm cùng nuôi một con? Hay là thôi không nuôi?
Khi Tống Tử Dao nghĩ đến chuyện nuôi lợn và chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Đàm Kim Hạ lại mở mắt lăn qua lộn lại, làm sao cũng không ngủ được.
Anh nghiêng người, ván giường khe khẽ phát ra tiếng động, suy nghĩ không tự chủ được bay về ban sáng.
Khuôn mặt tươi cười kia.
Đôi mắt kia.
Hai bím tóc vung vẩy kia.
Còn có, thứ mềm mại đè lên cánh tay anh.
Đậu!
Đàm Kim Hạ đột nhiên xoay người rời giường, tìm trong ngăn kéo ra diêm với điếu thuốc.
Nhìn thấy mấy viên Đại Bạch Thỏ lẳng lặng nằm yên bên cạnh, anh dừng lại, vươn tay chậm rãi bốc lên một viên.
Bóc giấy gói kẹo ra, viên kẹo trắng sữa xuất hiện.
Chỉ chạm nhẹ một cái, cảm giác trơn mịn khiến ngón tay cũng phải run rẩy.
Đại Bạch Thỏ.
Kẹo sữa.
Đàm Kim Hạ nhắm chặt mắt, nhanh chóng bọc giấy gói kẹo lại.
“Xoẹt” một tiếng, đêm tối sáng lên một ánh lửa, điếu thuốc nhấp nháy sáng, cuối cùng thở ra một tiếng dài đầy áp lực từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất