Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 10: Mượn Thịt
Đây không thể nghi ngờ là một chuyện mở đầu tốt, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Chỉ là không biết nên giải thích như thế nào với vợ chuyện anh nhất quyết lên núi đào nhân sâm.
Thấy anh vẫn chậm chạp không trả lời, Dư Mạn Linh biết không nói được gì, cô đơn giản kéo chăn lên lại rồi nằm xuống.
Cô cảm thấy sao mình lại nhiều chuyện nói một câu như vậy, tức giận nói.
"Bên trong nồi đặt trên bàn ở phòng bếp có mấy cái bánh ngô."
Nghe lời cô nói, Đổng Kiến Huy mày kiếm nhướng lên, trên khuôn mặt anh tuấn không giấu được thần sắc vui mừng.
Bước vài bước đến bên giường, anh cúi xuống hôn lên đôi má trắng nõn của vợ mình.
Cách một lớp chăn bông, anh ôm chặt cô vào lòng, tựa chiếc cằm xinh đẹp sắc bén của mình lên cổ cô, phun ra hơi thở nóng bỏng sạch sẽ nói.
"Anh hôm qua đã nói với anh cả, hôm nay em không cần tới giúp bọn họ, trong bếp có thịt heo, khi nào có thời gian em đưa qua cho nhà mẹ đẻ một nửa đi."
Vào khoảnh khắc hơi thở mang theo hormone nam tính kia đến gần, Dư Mạn Linh vô cùng căng thẳng và sợ hãi đến mức tim dâng lên tận cổ họng.
Cô còn tưởng rằng anh cái đồ không biết xấu hổ này thẹn quá thành giận, lại muốn động thủ đánh mình.
Đầu óc đều đầy hối hận, tại sao cô phải nhiều lời nói ra một câu như vậy.
Nhưng khi đôi môi ẩm nóng mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống gò má, cả người cô liền cứng đờ.
Anh ở bên tai nói những gì cô đều không nghe rõ.
Thân thể cô cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, chờ sau khi phản ứng lại, người nọ đã sớm rời đi.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ còn lại mình cô và con gái đang say ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng cô không thể ngủ được nữa!
Cô choáng váng nằm trên giường đến tận khi tờ mờ sáng mới chậm rãi rời khỏi giường, còn chưa kịp thu dọn xong thì chợt nghe bên ngoài cửa có người gọi.
Sau khi mặc quần áo bước ra ngoài, nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô liền mở miệng hỏi.
"Chị hai đến sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Tròng mắt Trương Tiểu Yến đảo một vòng về hướng phòng bếp, cười rất toan tính nói.
"Vợ của chú ba à, chị nghe chị cả nói, hôm qua nhà em ăn thịt sao? Chú ba nhà em có phải vừa thắng một số tiền lớn trở về hay không? Vậy mà không tiếc mua thịt ăn?" Cô ta nói xong cũng không chờ cô trả lời.
Không hề nhẫn nại đi đến cửa nhà bếp.
Tìm tòi một chút, lập tức nhìn thấy trên xà nhà của trong phòng bếp có treo một miếng thịt thật lớn, khoảng chừng hơn mười ký.
Nhìn đến hai tròng mắt đều mở lớn.
Thằng ba không phải là đi trộm cướp gì đó chứ? Một khối thịt lớn như vậy, đây là phải đi lừa gạt bao nhiêu người chứ?
Nhà mình đã gần nửa năm nay cũng chưa nghe thấy qua mùi thịt, đứa nhỏ đã ầm ĩ mấy ngày nay, chồng cô ta ở nhà nửa cân thịt cũng không nỡ ăn.
Nuốt một ngụm nước bọt nhỏ, nhìn chằm chằm vào miếng thịt ba chỉ tươi ngon, yên lặng cả nửa ngày.
Lúc này cô ta mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, lại liếc mắt nhìn ba con cá chép lớn treo trên bức tường tối đen, trong lòng nhất thời không bình tĩnh được.
Xoay người nhấc nắp thùng mì lên, bên trong thế nhưng có nửa thùng mì nhỏ.
Mấy thùng dầu cũng đều được đổ đầy dầu.
Đây vẫn là thằng ba nhà luôn không có gì ăn sao?
Những người phú quý trong thành phố chỉ sợ cũng không thể hơn như thế này.
Nhìn thấy những thứ này, cô ta cực kỳ hâm mộ, kéo cái giọng chanh chua ồn ào đến nói.
"Này, nhà chú ba à, em nên quan tâm người đàn ông của mình hơn, tuy cờ bạc rượu chè là tật xấu, sẽ không bị bắt, nhưng mà những việc như trộm cắp này nhất định sẽ bị bắt đó nha."
Dư Mạn Linh nghe được những lời cô ta nói, sắc mặt cũng lạnh nhạt xuống.
"Chị hai, chị đang nói gì vậy?"
Trương Tiểu Yến quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Dư Mạn Linh khó coi, cô ta vẻ mặt giả dối cười giải thích.
“Em cũng biết tính chị dâu thẳng thắn, chị cũng là đang lo lắng chú ba phạm sai lầm mà thôi!” Vừa nói cô ta vừa thường liếc về phía khối thịt treo trên xà ngang.
Mặc dù Dư Mạn Linh chịu không ít những chèn ép của Đổng Kiến Huy, nhưng ở trước mặt người ngoài cô chưa bao giờ sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng chanh chua của chị dâu thứ hai trước mặt, không hiểu rõ mọi chuyện nên đã đổ lên đầu Đổng Kiến Huy một chậu phân như vậy.
Tuy rằng anh lúc ở nhà không phải thứ gì tốt lành, nhưng đối với anh cả và anh hai đúng là không có gì để chê trách, chỉ cần có việc cần giúp đỡ, anh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Anh hai thì không sao, nhưng cô chính là nhìn không quen thái độ lúc nói chuyện của người chị dâu thứ hai này, nhịn không được lập tức nói lại.
"Nếu anh ấy thật sự phạm pháp, tất nhiên sẽ có người đến bắt."
Nghe được những lời cô nói, Trương Tiểu Yến vốn còn định nói thêm gì nữa, trong chớp mắt dường như nhớ tới cái gì, đem lời nói đã đến bên miệng nuốt trở xuống.
Cô ta cười cực kỳ niềm nở nói.
“Em cũng đừng buồn bực chị dâu, chị lúc đó chẳng phải cũng là lo cho chú ba thôi sao!” Cô ta nói đến đây thì dừng một chút, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy người em dâu thứ ba này cũng không có ý định hỏi, may mắn thay cô ta cười làm lành nói.
"Thằng nhỏ nhà chị thèm ăn thịt, mỗi lần như vậy đều khóc lóc ầm ĩ, em xem có thể hay không cho chị mượn trước mười ký thịt, chị trở về sẽ nói anh hai các em đưa tiền."
Chỉ là không biết nên giải thích như thế nào với vợ chuyện anh nhất quyết lên núi đào nhân sâm.
Thấy anh vẫn chậm chạp không trả lời, Dư Mạn Linh biết không nói được gì, cô đơn giản kéo chăn lên lại rồi nằm xuống.
Cô cảm thấy sao mình lại nhiều chuyện nói một câu như vậy, tức giận nói.
"Bên trong nồi đặt trên bàn ở phòng bếp có mấy cái bánh ngô."
Nghe lời cô nói, Đổng Kiến Huy mày kiếm nhướng lên, trên khuôn mặt anh tuấn không giấu được thần sắc vui mừng.
Bước vài bước đến bên giường, anh cúi xuống hôn lên đôi má trắng nõn của vợ mình.
Cách một lớp chăn bông, anh ôm chặt cô vào lòng, tựa chiếc cằm xinh đẹp sắc bén của mình lên cổ cô, phun ra hơi thở nóng bỏng sạch sẽ nói.
"Anh hôm qua đã nói với anh cả, hôm nay em không cần tới giúp bọn họ, trong bếp có thịt heo, khi nào có thời gian em đưa qua cho nhà mẹ đẻ một nửa đi."
Vào khoảnh khắc hơi thở mang theo hormone nam tính kia đến gần, Dư Mạn Linh vô cùng căng thẳng và sợ hãi đến mức tim dâng lên tận cổ họng.
Cô còn tưởng rằng anh cái đồ không biết xấu hổ này thẹn quá thành giận, lại muốn động thủ đánh mình.
Đầu óc đều đầy hối hận, tại sao cô phải nhiều lời nói ra một câu như vậy.
Nhưng khi đôi môi ẩm nóng mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống gò má, cả người cô liền cứng đờ.
Anh ở bên tai nói những gì cô đều không nghe rõ.
Thân thể cô cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, chờ sau khi phản ứng lại, người nọ đã sớm rời đi.
Trong căn phòng mờ tối, chỉ còn lại mình cô và con gái đang say ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng cô không thể ngủ được nữa!
Cô choáng váng nằm trên giường đến tận khi tờ mờ sáng mới chậm rãi rời khỏi giường, còn chưa kịp thu dọn xong thì chợt nghe bên ngoài cửa có người gọi.
Sau khi mặc quần áo bước ra ngoài, nhìn thấy người đứng bên ngoài, cô liền mở miệng hỏi.
"Chị hai đến sớm như vậy có chuyện gì sao?"
Tròng mắt Trương Tiểu Yến đảo một vòng về hướng phòng bếp, cười rất toan tính nói.
"Vợ của chú ba à, chị nghe chị cả nói, hôm qua nhà em ăn thịt sao? Chú ba nhà em có phải vừa thắng một số tiền lớn trở về hay không? Vậy mà không tiếc mua thịt ăn?" Cô ta nói xong cũng không chờ cô trả lời.
Không hề nhẫn nại đi đến cửa nhà bếp.
Tìm tòi một chút, lập tức nhìn thấy trên xà nhà của trong phòng bếp có treo một miếng thịt thật lớn, khoảng chừng hơn mười ký.
Nhìn đến hai tròng mắt đều mở lớn.
Thằng ba không phải là đi trộm cướp gì đó chứ? Một khối thịt lớn như vậy, đây là phải đi lừa gạt bao nhiêu người chứ?
Nhà mình đã gần nửa năm nay cũng chưa nghe thấy qua mùi thịt, đứa nhỏ đã ầm ĩ mấy ngày nay, chồng cô ta ở nhà nửa cân thịt cũng không nỡ ăn.
Nuốt một ngụm nước bọt nhỏ, nhìn chằm chằm vào miếng thịt ba chỉ tươi ngon, yên lặng cả nửa ngày.
Lúc này cô ta mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, lại liếc mắt nhìn ba con cá chép lớn treo trên bức tường tối đen, trong lòng nhất thời không bình tĩnh được.
Xoay người nhấc nắp thùng mì lên, bên trong thế nhưng có nửa thùng mì nhỏ.
Mấy thùng dầu cũng đều được đổ đầy dầu.
Đây vẫn là thằng ba nhà luôn không có gì ăn sao?
Những người phú quý trong thành phố chỉ sợ cũng không thể hơn như thế này.
Nhìn thấy những thứ này, cô ta cực kỳ hâm mộ, kéo cái giọng chanh chua ồn ào đến nói.
"Này, nhà chú ba à, em nên quan tâm người đàn ông của mình hơn, tuy cờ bạc rượu chè là tật xấu, sẽ không bị bắt, nhưng mà những việc như trộm cắp này nhất định sẽ bị bắt đó nha."
Dư Mạn Linh nghe được những lời cô ta nói, sắc mặt cũng lạnh nhạt xuống.
"Chị hai, chị đang nói gì vậy?"
Trương Tiểu Yến quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Dư Mạn Linh khó coi, cô ta vẻ mặt giả dối cười giải thích.
“Em cũng biết tính chị dâu thẳng thắn, chị cũng là đang lo lắng chú ba phạm sai lầm mà thôi!” Vừa nói cô ta vừa thường liếc về phía khối thịt treo trên xà ngang.
Mặc dù Dư Mạn Linh chịu không ít những chèn ép của Đổng Kiến Huy, nhưng ở trước mặt người ngoài cô chưa bao giờ sợ hãi.
Nhìn thấy bộ dạng chanh chua của chị dâu thứ hai trước mặt, không hiểu rõ mọi chuyện nên đã đổ lên đầu Đổng Kiến Huy một chậu phân như vậy.
Tuy rằng anh lúc ở nhà không phải thứ gì tốt lành, nhưng đối với anh cả và anh hai đúng là không có gì để chê trách, chỉ cần có việc cần giúp đỡ, anh tuyệt đối sẽ không từ chối.
Anh hai thì không sao, nhưng cô chính là nhìn không quen thái độ lúc nói chuyện của người chị dâu thứ hai này, nhịn không được lập tức nói lại.
"Nếu anh ấy thật sự phạm pháp, tất nhiên sẽ có người đến bắt."
Nghe được những lời cô nói, Trương Tiểu Yến vốn còn định nói thêm gì nữa, trong chớp mắt dường như nhớ tới cái gì, đem lời nói đã đến bên miệng nuốt trở xuống.
Cô ta cười cực kỳ niềm nở nói.
“Em cũng đừng buồn bực chị dâu, chị lúc đó chẳng phải cũng là lo cho chú ba thôi sao!” Cô ta nói đến đây thì dừng một chút, muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy người em dâu thứ ba này cũng không có ý định hỏi, may mắn thay cô ta cười làm lành nói.
"Thằng nhỏ nhà chị thèm ăn thịt, mỗi lần như vậy đều khóc lóc ầm ĩ, em xem có thể hay không cho chị mượn trước mười ký thịt, chị trở về sẽ nói anh hai các em đưa tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất