Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 11: Đào Nhân Sâm
Đã hơn một năm chung sống với nhau, Dư Mạn Linh đương nhiên biết rõ người chị dâu thứ hai này là loại người như thế nào.
Bất cứ thứ gì vào nhà cô ta đều xem như bánh bao thịt ném vào miệng chó, có đi không về.
Cô ta vừa mở miệng là đòi mười cân thịt, đừng nói bản thân không có quyền làm chủ cho cô ta mượn mười cân thịt, cho dù là có đi chăng nữa, cô cũng không có khả năng sẽ cho cô ta mượn mười cân thịt.
“Chuyện lớn như vậy, tôi không thể tự quyết định được, chị chờ khi nào chồng tôi trở về thì có thể tự đến nói cho anh ấy biết!” Vừa nói, cô vừa đi đến, trực tiếp khóa cửa phòng bếp lại.
Thấy cô như vậy, Trương Tiểu Yến cảm thấy rất không thoải mái, nhếch môi cười nói.
"Được thôi, chờ chú ba trở về, cô nhớ bảo chú ấy đem thịt đến cho nhà chúng tôi đó."
Lúc xoay người rời đi, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Dư Mạn Linh kia đắc ý cái gì chứ, chờ chú ba về đến, biết cô ta đến mượn thịt, cô còn không phải ngoan ngoãn đưa đến mười cân thịt hay sao.
Là người lớn lên ở thành phố thì sao? Còn không phải nhờ vào việc gia đình hai bên cưới con gái của nhau làm dâu mới được gả cho Đổng Kiến Huy hay sao.
Tuy rằng người em thứ ba của chồng này cũng không phải là một thứ tốt lành gì, nhưng quả thật vẻ tuấn tú của anh khiến người khác khó dằn lòng nổi, hơn nữa thứ đồ kia cũng cực kỳ lớn, khi thằng nhóc đó đi đường, đũng quần lúc ẩn lúc hiện, không muốn chú ý đến cũng rất khó.
Không biết lúc bị anh đùa giỡn, có thể hay không sướng muốn chết.
Chưa kể so với người đàn ông của mình trong gia đình, vì cái gì đều là cùng một mẹ sinh ra, nhưng bất kể là mặt mày hay dáng người của chồng mình lại khác xa vạn dặm với đứa con thứ ba.
Hắn ta thật sự rất không được, mười ngày nửa tháng cũng không được một lần!
Mặc dù là có làm một lần đi nữa, chưa kịp cảm thấy sung sướng, thì hắn ta đã bắn rồi, nghĩ lại đều cảm thấy thật xui xẻo.
Một bên khác ở trên núi, đến gần giữa trưa, Đổng Kiến Huy dù đã dựa vào trí nhớ trước kia, nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được những gốc nhân sâm hoang dã này.
Không màng nghỉ ngơi, tranh thủ từng giây từng phút, cẩn thận cắt bỏ đám cỏ dại xung quanh.
Có đêm hôm qua làm kinh nghiệm thực tế, bây giờ lại là ban ngày, ánh sáng đầy đủ, lúc làm cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào, lúc đào lên cũng thuận lợi hơn nhiều.
Dù là như vậy, nhưng đợi đến khi đào được hơn phân nửa số gốc nhân sâm này lên thì trời cũng đã xế chiều.
Lần này so với lần đầu tiên thì không bằng.
Lần này nhất định phải bán được cái giá tốt, ngay cả miếng nước cũng không kịp uống, càng đừng nói tới ăn bánh ngô ở sau giỏ, anh cũng chưa đụng đến một miếng.
Hết sức chăm chú dùng những dụng cụ mang theo, cẩn thận từng li từng tí đào sâm lên.
Anh chỉ sợ sẽ giống như tối hôm qua, không cẩn thận nhổ luôn cả rễ.
Bất tri bất giác mà đã đến chạng vạng, khi trời nhá nhem tối, anh mới thật cẩn thận đưa những thứ đào được hôm nay ra ngoài một cách hoàn hảo.
Đem nhân sâm bọc trong miếng vải đã chuẩn bị trước, anh đứng dậy sải bước đi như gió xuống núi.
Dư Mạn Linh đã nấu cơm xong, cũng đã cho con gái uống sữa bột, sau đó đút cô bé ăn no, mà vẫn chưa thấy anh quay về.
Nhân sâm vốn dĩ nào có dễ tìm được như vậy, cũng không phải cỏ dại, khắp nơi chỗ nào cũng có cả.
Tận dụng cơ hội này, làm cho anh ghi nhớ bài học này lâu một chút, đừng quá tham vọng, cố gắng tìm một công việc ổn định, dù cho thu nhập có ít một chút, nhưng đủ ăn đủ uống qua ngày là tốt rồi.
Nga lúc ấy, Đổng Kiến Huy bước chân mạnh mẽ đi vào trong sân.
Dư Mạn Linh ở trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài, bế con gái trên tay đi ra.
Nhìn thấy anh buông giỏ xuống, bên trong có một đống cỏ dại, cô thu hồi tầm mắt, quay lại nói với anh.
“Rửa tay rồi ăn cơm đi.” Nói xong lại bế con gái trở vào nhà.
Không phải Đổng Kiến Huy không chú ý đến ánh mắt của vợ mình nhìn vào giỏ tre, nhưng anh cũng không chọc cô.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, anh bước vào phòng.
Nhìn thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, hốc mắt anh nóng lên, hận không thể quay lại kiếp trước đánh chết mình, sao anh lại không biết quý trọng một người vợ xinh đẹp và hiền huệ như vậy!
Anh đi đến bàn ngồi xuống rồi nói.
"Chờ lát nữa anh đi đến nhà thôn trưởng một chuyến, mấy ngày nay anh muốn nối điện cho nhà chúng ta."
Bất cứ thứ gì vào nhà cô ta đều xem như bánh bao thịt ném vào miệng chó, có đi không về.
Cô ta vừa mở miệng là đòi mười cân thịt, đừng nói bản thân không có quyền làm chủ cho cô ta mượn mười cân thịt, cho dù là có đi chăng nữa, cô cũng không có khả năng sẽ cho cô ta mượn mười cân thịt.
“Chuyện lớn như vậy, tôi không thể tự quyết định được, chị chờ khi nào chồng tôi trở về thì có thể tự đến nói cho anh ấy biết!” Vừa nói, cô vừa đi đến, trực tiếp khóa cửa phòng bếp lại.
Thấy cô như vậy, Trương Tiểu Yến cảm thấy rất không thoải mái, nhếch môi cười nói.
"Được thôi, chờ chú ba trở về, cô nhớ bảo chú ấy đem thịt đến cho nhà chúng tôi đó."
Lúc xoay người rời đi, nụ cười trên mặt liền biến mất.
Dư Mạn Linh kia đắc ý cái gì chứ, chờ chú ba về đến, biết cô ta đến mượn thịt, cô còn không phải ngoan ngoãn đưa đến mười cân thịt hay sao.
Là người lớn lên ở thành phố thì sao? Còn không phải nhờ vào việc gia đình hai bên cưới con gái của nhau làm dâu mới được gả cho Đổng Kiến Huy hay sao.
Tuy rằng người em thứ ba của chồng này cũng không phải là một thứ tốt lành gì, nhưng quả thật vẻ tuấn tú của anh khiến người khác khó dằn lòng nổi, hơn nữa thứ đồ kia cũng cực kỳ lớn, khi thằng nhóc đó đi đường, đũng quần lúc ẩn lúc hiện, không muốn chú ý đến cũng rất khó.
Không biết lúc bị anh đùa giỡn, có thể hay không sướng muốn chết.
Chưa kể so với người đàn ông của mình trong gia đình, vì cái gì đều là cùng một mẹ sinh ra, nhưng bất kể là mặt mày hay dáng người của chồng mình lại khác xa vạn dặm với đứa con thứ ba.
Hắn ta thật sự rất không được, mười ngày nửa tháng cũng không được một lần!
Mặc dù là có làm một lần đi nữa, chưa kịp cảm thấy sung sướng, thì hắn ta đã bắn rồi, nghĩ lại đều cảm thấy thật xui xẻo.
Một bên khác ở trên núi, đến gần giữa trưa, Đổng Kiến Huy dù đã dựa vào trí nhớ trước kia, nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được những gốc nhân sâm hoang dã này.
Không màng nghỉ ngơi, tranh thủ từng giây từng phút, cẩn thận cắt bỏ đám cỏ dại xung quanh.
Có đêm hôm qua làm kinh nghiệm thực tế, bây giờ lại là ban ngày, ánh sáng đầy đủ, lúc làm cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào, lúc đào lên cũng thuận lợi hơn nhiều.
Dù là như vậy, nhưng đợi đến khi đào được hơn phân nửa số gốc nhân sâm này lên thì trời cũng đã xế chiều.
Lần này so với lần đầu tiên thì không bằng.
Lần này nhất định phải bán được cái giá tốt, ngay cả miếng nước cũng không kịp uống, càng đừng nói tới ăn bánh ngô ở sau giỏ, anh cũng chưa đụng đến một miếng.
Hết sức chăm chú dùng những dụng cụ mang theo, cẩn thận từng li từng tí đào sâm lên.
Anh chỉ sợ sẽ giống như tối hôm qua, không cẩn thận nhổ luôn cả rễ.
Bất tri bất giác mà đã đến chạng vạng, khi trời nhá nhem tối, anh mới thật cẩn thận đưa những thứ đào được hôm nay ra ngoài một cách hoàn hảo.
Đem nhân sâm bọc trong miếng vải đã chuẩn bị trước, anh đứng dậy sải bước đi như gió xuống núi.
Dư Mạn Linh đã nấu cơm xong, cũng đã cho con gái uống sữa bột, sau đó đút cô bé ăn no, mà vẫn chưa thấy anh quay về.
Nhân sâm vốn dĩ nào có dễ tìm được như vậy, cũng không phải cỏ dại, khắp nơi chỗ nào cũng có cả.
Tận dụng cơ hội này, làm cho anh ghi nhớ bài học này lâu một chút, đừng quá tham vọng, cố gắng tìm một công việc ổn định, dù cho thu nhập có ít một chút, nhưng đủ ăn đủ uống qua ngày là tốt rồi.
Nga lúc ấy, Đổng Kiến Huy bước chân mạnh mẽ đi vào trong sân.
Dư Mạn Linh ở trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài, bế con gái trên tay đi ra.
Nhìn thấy anh buông giỏ xuống, bên trong có một đống cỏ dại, cô thu hồi tầm mắt, quay lại nói với anh.
“Rửa tay rồi ăn cơm đi.” Nói xong lại bế con gái trở vào nhà.
Không phải Đổng Kiến Huy không chú ý đến ánh mắt của vợ mình nhìn vào giỏ tre, nhưng anh cũng không chọc cô.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, anh bước vào phòng.
Nhìn thức ăn bốc khói nghi ngút trên bàn, hốc mắt anh nóng lên, hận không thể quay lại kiếp trước đánh chết mình, sao anh lại không biết quý trọng một người vợ xinh đẹp và hiền huệ như vậy!
Anh đi đến bàn ngồi xuống rồi nói.
"Chờ lát nữa anh đi đến nhà thôn trưởng một chuyến, mấy ngày nay anh muốn nối điện cho nhà chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất