Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)

Chương 19: Cho Mày Dâm Đãng, Chơi Chết Mày Đồ Đê Tiện

Trước Sau
Nhà cô ta ồn ào đến mức hàng xóm bên cạnh cũng nghe thấy tiếng.

Những đứa nhỏ đang ngủ say đều bị tỉnh giấc, sợ hãi đứng đó, khóc suốt.

Qua một lúc lâu sau, Đổng Kiến Cường đánh mệt rồi, ném thanh tre trong tay đi, buông ra những lời cay nghiệt.

“Sau này còn để tao nhìn thấy mày lẻn vào nhà lão Tam, lão tử đánh gãy chân mày.” Lúc nói cũng không quan tâm đến vết thương của cô ta.

Anh ta túm lấy tóc của cô ta, lôi vào phòng.

Thô bạo tách rộng hai chân ra, đâm thẳng vào tiểu huyệt, cũng không quan tâm đến đứa con nhỏ đang chứng kiến ​​​​cảnh này, chửi rủa dữ dội.

"Cho mày dâm đãng, địt chết mày đồ đê tiện."

Một đứa nhỏ bốn tuổi, căn bản là không biết bố mẹ đang làm cái gì.

Sau khi thấy bố không còn đánh mẹ nữa, với vệt nước mắt trên mặt, bò về chiếc giường nhỏ của mình rồi ngủ tiếp.

Trương Tiểu Yến nằm trên giường mặc dù bị đánh đập, nhưng bây giờ phía dưới tiểu huyệt cô ta lại bị đâm bởi thứ đồ chỉ dài bằng một ngón tay của chồng mình.

Dần dần cơ thể lại có phản ứng, không kìm lại được mà muốn khép hai chân lại, hy vọng có thể cảm nhận được nhiều ma sát hơn để mang lại càng nhiều khoái cảm hơn.

Nhưng mà, Đổng Kiến Huy này không được bao lâu, đã xuất tinh rồi, bắn ra được một lượng nhỏ tinh dịch đáng thương.

Anh ta rút côn thịt đã mềm nhũn của mình ra, quay người kéo quần lên rồi rời khỏi phòng.

Trương Tiểu Yến còn chưa kịp cảm nhận sự sung sướng, thì chồng cô ta đã mềm nhũn rồi!

Cô ta vẫn còn trẻ như vậy, mấy chục năm sau nếu anh ta vẫn luôn như thế này, bản thân với quả phụ thủ tiết có gì khác nhau chứ.

Nếu không phải Tiểu Bảo là do chính mình sinh ra, thì đã thực sự nghi ngờ rằng anh ta có phải là không được hay không.



Nghĩ đến đây, tủi thân khóc.

"Tại sao cái số của tôi lại khổ thế này..."

Ngồi xổm ở ngoài sân, ẩn mình trong đêm tối, nghe thấy lời vợ nói, lại hút một điếu thuốc.

Anh ta không nguyện ý muốn thừa nhận rằng mình không làm được, đây là tôn nghiêm đàn ông của anh ta.

Ngay cả cậu con trai hiện tại, cũng là sau khi vợ uống say, anh ta đã đưa cho anh cả mượn.

Giương mắt lên nhìn chằm chằm, anh cả đã ngoài ba mươi tuổi, dùng cái thứ đồ không tính là to lắm của anh ấy, đâm vào trong huyệt của cô vợ mới ngoài hai mươi tuổi của anh ta.

Rõ ràng là thứ đó của anh cả cùng của mình không khác nhau là bao.

Vợ anh ta say rượu bất tỉnh nhân sự, không ngừng gào thét.

Đêm đó, anh cả và vợ anh ta đã uống rượu kích dục, cả hai đã lăn lộn ở trong phòng đến nửa đêm.

Vợ anh ta đêm đó, dạng hai chân ra, chổng mông lên giống như một con mẫu cẩu đang động dục.

Còn nhiều tư thế khác nhau của hai người họ, đến bây giờ vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ của anh ta, giống như một cái gai vậy.

Cắm sâu vào trong tim, tích tụ theo thời gian, vết máu sớm đã tích tụ chồng chất.

Mà mỗi lần, làm chuyện đó với vợ, cô ta đều không thể cảm nhận được sự sung sướng, từ trước đến nay chưa bao giờ cô ta rên rỉ như vậy.

Cho nên vừa rồi khi cô ta ôm mình, lại vô thức gọi lão Tam, đã chọc sâu vào dây thần kinh mẫn cảm của anh ta.

Rõ ràng là biết bản thân vô dụng, có lỗi với vợ, nhưng lại không thể vượt qua được rào cản trong lòng.

Cũng vì điều này, trong lòng sinh ra khoảng cách với anh cả, lâu dần thành nghi ngờ rằng ánh mắt mà anh cả nhìn vợ mình không đúng lắm.



Sợ anh ấy sẽ quay lưng với mình, cùng vợ của mình ở bên nhau.

Suy cho cùng thì chị dâu cũng đã lớn tuổi rồi, mà anh cả cũng lại là một người đàn ông bình thường, sau khi cùng em dâu trẻ tuổi làm tình xong, anh ấy không thể không có tâm tư xấu được.

Ngày hôm sau, Dư Mạn Linh cực kỳ mệt mỏi, tỉnh dậy trên khuỷu tay của Đổng Kiến Huy.

Đây là ngoại trừ đêm tân hôn ra, hai người bọn họ cùng ôm nhau ngủ như keo sơn vậy.

Nghĩ đến tối hôm qua, cảnh tượng ở dưới thân anh bị thâm nhập vào, hai má lại có cảm giác nóng bừng.

Lúc này Đổng Kiến Huy không hề báo trước mà mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn của vợ.

Lật người lại đặt cô dưới người mình.

Vùi khuôn mặt đẹp trai có vẻ hơi mệt mỏi của mình, vào bộ ngực mềm mại của cô rồi cọ xát, khi má chạm vào nhũ hoa mềm mại rồi.

Quay mặt sang, mở miệng ngậm vào, rồi mút lấy.

Khoảnh khắc bị cái miệng nóng ẩm quấn lấy, khuôn mặt trắng nõn của Dư Mạn Linh đỏ đến mức có thể chảy máu.

Đẩy người đang áp trên thân mình ra, chạm vào bờ vai cứng như đá của anh, thẹn thùng nói.

"Đừng đùa nữa."

Khi quay mặt sang một bên nhìn thấy đứa bé trên chiếc giường nhỏ, cô sợ đến tái mét mặt mày.

Đêm qua, dường như cả đêm đều không nghe thấy tiếng con gái khóc.

Trước kia mỗi đêm con bé đều sẽ khóc mấy lần.

“Dậy đi, mau mau đi xem con đi.” Trong giọng nói mang theo sự run rẩy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau