Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 21: Vết Cào
Không thể nhẫn nại được, cô bị dáng vẻ của anh chọc cười thành tiếng, nắm lấy tay anh dạy tư thế ôm đứa nhỏ:
"Anh thả lỏng chút đi, con bé cũng đâu có cắn anh."
Đồng Kiến Huy hết sức chăm chú nhìn đứa bé trong lòng mình, không nghe thấy tiếng trêu chọc mình của vợ.
Cơ thể vẫn cứng nhắc như cũ, sợ chân tay thô kệch của mình không cẩn thận làm đau đứa bé trong tay.
Mang theo nghi ngờ, anh ngẩng đầu nhìn về phía người vợ của mình hỏi:
"Thật sự như vậy được sao?" Trong giọng nói còn có chút không xác định, vội vàng cúi đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong lồng ngực.
Đúng lúc nhìn thấy con gái trong ngực, vẫy vẫy đôi tay nhỏ và cười toe toét, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cúi đầu chơi với con tiếp.
Dư Mạn Linh nhìn thấy cảnh này ý cười trên môi cũng chưa hạ xuống, xoay người đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ăn cơm, Đồng Kiến Huy tỏ ý không đói bụng, nhường cho vợ ăn trước.
Dư Mạn Linh coi như đã nhìn ra, tuy ngoài miệng anh không nói nhưng rõ ràng là sợ cô bế đứa nhỏ không thể ăn cơm.
Quả thật cô cũng đói vô cùng, giày vò đến hơn nửa đêm như vậy cả người mỏi mệt vô cùng.
Bưng đồ ăn với cơm đến bàn đá, ngồi xuống ăn chậm nhai kỹ.
Lúc này Vương Thuyên Trụ dẫn theo thợ điện khiêng một cái thang đến.
Mới đi đến sân, Vương Thuyên Trụ liền nhìn thấy vợ Huy Tử đang ngồi ăn cơm trên bàn đá trong sân.
Đổng Kiến Huy cởi trần, mặc một cái quần cộc lớn, ôm đứa nhỏ đi bộ trong sân.
Cảm thán trẻ tuổi thân thể thật tốt, còn mình mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh phát sợ.
Nhìn thấy trên cánh tay anh có một dấu răng tinh tế, ý cười liền sâu xa:
"Huy Tử, còn chưa ăn cơm xong sao?" Nói xong liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Một đĩa thịt heo xào đầy ắp, dầu mỡ bóng loáng, nhìn mà ứa nước miếng, thèm nhỏ dãi.
Ngày hôm qua ông được cho thịt, cũng tiếc không lỡ ăn, bình thường chỉ có tết mới được ăn thịt.
Đổng Kiến Huy không nghĩ sớm như vậy chú ấy đã đưa người đến đây.
Bởi vì vợ còn đang ăn cơm, sợ cô không được tự nhiên, anh đưa thôn trưởng cùng thợ điện đi ra ngoài cửa sân tán gẫu một lúc.
Sau khi thấy vợ ăn cơm xong đã trở lại phòng, lúc này mới bế đứa nhỏ giao cho cô.
Trong túi quần rộng thùng thình móc ra một bao thuốc lá, đưa cho mỗi người một điếu, bản thân quẹt que diêm châm thuốc.
Trưởng thôn nhìn điếu thuốc lá trong tay đặt lên mũi ngửi, há miệng đầy răng vàng cười nói:
"Tiểu tử cháu đúng là có tiền đồ, cái đồ này một bao cũng phải tám mao đấy, mùi đúng là khác hẳn".
Thợ điện ở một bên cười thật thà chất phác, đem điếu thuốc kẹp ở trên tai, khiêng cái thang, mang theo một cuộn dây đi ra sau phòng.
Trong khi Đổng Kiến Huy đứng ở đó nói chuyện phiếm cùng trưởng thôn, thợ điện liền nhanh nhẹn căng dây điện, ba gian nhà kể cả phòng bếp đều có điện.
Tiễn hai người bọn họ xong, Đổng Kiến Huy trở về phòng.
Vừa mới đi vào, từng cái quần cái áo trực tiếp bay tới, còn chưa hiểu rõ ràng sao lại như thế này thì nghe vợ nói:
"Nhanh chóng mặc quần áo vào đi, cởi trần như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Đổng Kiến Huy không hiểu rõ lý do tại sao nhưng vẫn mặc quần áo vào, anh đâu biết rằng, lúc này phía sau lưng cơ thể vạm vỡ đã có thêm mấy vết cào, đó là do đêm qua lúc vợ cao trào lưu lại.
"Anh thả lỏng chút đi, con bé cũng đâu có cắn anh."
Đồng Kiến Huy hết sức chăm chú nhìn đứa bé trong lòng mình, không nghe thấy tiếng trêu chọc mình của vợ.
Cơ thể vẫn cứng nhắc như cũ, sợ chân tay thô kệch của mình không cẩn thận làm đau đứa bé trong tay.
Mang theo nghi ngờ, anh ngẩng đầu nhìn về phía người vợ của mình hỏi:
"Thật sự như vậy được sao?" Trong giọng nói còn có chút không xác định, vội vàng cúi đầu nhìn về phía đứa nhỏ trong lồng ngực.
Đúng lúc nhìn thấy con gái trong ngực, vẫy vẫy đôi tay nhỏ và cười toe toét, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cúi đầu chơi với con tiếp.
Dư Mạn Linh nhìn thấy cảnh này ý cười trên môi cũng chưa hạ xuống, xoay người đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ăn cơm, Đồng Kiến Huy tỏ ý không đói bụng, nhường cho vợ ăn trước.
Dư Mạn Linh coi như đã nhìn ra, tuy ngoài miệng anh không nói nhưng rõ ràng là sợ cô bế đứa nhỏ không thể ăn cơm.
Quả thật cô cũng đói vô cùng, giày vò đến hơn nửa đêm như vậy cả người mỏi mệt vô cùng.
Bưng đồ ăn với cơm đến bàn đá, ngồi xuống ăn chậm nhai kỹ.
Lúc này Vương Thuyên Trụ dẫn theo thợ điện khiêng một cái thang đến.
Mới đi đến sân, Vương Thuyên Trụ liền nhìn thấy vợ Huy Tử đang ngồi ăn cơm trên bàn đá trong sân.
Đổng Kiến Huy cởi trần, mặc một cái quần cộc lớn, ôm đứa nhỏ đi bộ trong sân.
Cảm thán trẻ tuổi thân thể thật tốt, còn mình mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh phát sợ.
Nhìn thấy trên cánh tay anh có một dấu răng tinh tế, ý cười liền sâu xa:
"Huy Tử, còn chưa ăn cơm xong sao?" Nói xong liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Một đĩa thịt heo xào đầy ắp, dầu mỡ bóng loáng, nhìn mà ứa nước miếng, thèm nhỏ dãi.
Ngày hôm qua ông được cho thịt, cũng tiếc không lỡ ăn, bình thường chỉ có tết mới được ăn thịt.
Đổng Kiến Huy không nghĩ sớm như vậy chú ấy đã đưa người đến đây.
Bởi vì vợ còn đang ăn cơm, sợ cô không được tự nhiên, anh đưa thôn trưởng cùng thợ điện đi ra ngoài cửa sân tán gẫu một lúc.
Sau khi thấy vợ ăn cơm xong đã trở lại phòng, lúc này mới bế đứa nhỏ giao cho cô.
Trong túi quần rộng thùng thình móc ra một bao thuốc lá, đưa cho mỗi người một điếu, bản thân quẹt que diêm châm thuốc.
Trưởng thôn nhìn điếu thuốc lá trong tay đặt lên mũi ngửi, há miệng đầy răng vàng cười nói:
"Tiểu tử cháu đúng là có tiền đồ, cái đồ này một bao cũng phải tám mao đấy, mùi đúng là khác hẳn".
Thợ điện ở một bên cười thật thà chất phác, đem điếu thuốc kẹp ở trên tai, khiêng cái thang, mang theo một cuộn dây đi ra sau phòng.
Trong khi Đổng Kiến Huy đứng ở đó nói chuyện phiếm cùng trưởng thôn, thợ điện liền nhanh nhẹn căng dây điện, ba gian nhà kể cả phòng bếp đều có điện.
Tiễn hai người bọn họ xong, Đổng Kiến Huy trở về phòng.
Vừa mới đi vào, từng cái quần cái áo trực tiếp bay tới, còn chưa hiểu rõ ràng sao lại như thế này thì nghe vợ nói:
"Nhanh chóng mặc quần áo vào đi, cởi trần như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Đổng Kiến Huy không hiểu rõ lý do tại sao nhưng vẫn mặc quần áo vào, anh đâu biết rằng, lúc này phía sau lưng cơ thể vạm vỡ đã có thêm mấy vết cào, đó là do đêm qua lúc vợ cao trào lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất