Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 22: Ly Hôn Đi
Nhưng anh cái gì cũng không biết, cởi trần đi lại khắp nơi.
Làm cho Dư Mạn Linh xấu hổ đến nỗi hận không thể đào hố trốn đi, có người ngoài ở đây lại không biết nhắc nhở anh như thế nào.
Đổng Kiến Huy mặc quần áo xong, vốn định cầm dụng cụ chuẩn bị lên núi.
Nhưng lại nhìn người vợ đưa lưng về phía mình đang cúi đầu dọn dẹp giường.
Mái tóc đen nhánh, cột đơn giản ở đằng sau đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn bóng loáng, khi cúi đầu thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra dấu hôn, nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Tiến lên vài bước, đi đến phía sau ôm cô, lúc này mới phát hiện, hai má trắng nõn của vợ đỏ rực.
Cách một lớp quần áo, ôm lấy đôi vú đẫy đà no đủ của cô:
"Vợ à, mặt em sao lại đỏ như vậy?" Hơi nóng khi nói chuyện phun lên vành tai sạch sẽ của Dư Mạn Linh
Vươn đầu lưỡi giở trò xấu, liếm tai cô, chỉ cần một động tác như vậy cơ thể Dư Mạn Linh đã mềm nhũn, thân thể hơi giãy dụa, bắt lấy tay anh.
"Anh đừng làm loạn, bây giờ là ban ngày đó." m thanh mang chút hờn dỗi e thẹn.
Da mặt Đồng Kiến Huy dày như tường đồng vách sắt, hơn nữa đời trước sống cũng hơn mấy chục năm, có việc gì mà chưa thấy qua.
Cũng không cảm thấy được ở nhà cùng vợ làm mấy việc này có gì mà không ổn.
Mang theo hơi thở nặng nề, nói ra lời trêu đùa người vợ đang trong lồng ngực:
"Anh làm với vợ mình thì có làm sao, cũng chẳng phải làm gì phạm pháp." Nói xong hai tay buông ngực cô ra.
Thân hình cao lớn cong xuống, từ phía sau bế cô lên giống như tư thế bế em bé đi tiểu.
Dư Mạn Linh bị động tác đột ngột của anh dọa cho nhảy dựng, nhịn không được hét ra tiếng.
"Anh đang làm gì vậy, bỏ em xuống."
Tư thế này vô cùng xấu hổ, mặt cô đỏ như muốn chảy máu, cảm giác thật sự rất xấu hổ.
Đổng Kiến Huy ôm vợ mình không tốn tí sức nào, đầu lưỡi ướt át dạo chơi trên chiếc cổ trắng nõn của cô, hơi thở nặng nề gấp gáp nói.
"Vợ à, buổi tối chúng ta thử mấy cái tư thế khác xem như thế nào? Nhất định là rất sướng."
Dư Mạn Linh sợ ai đó tới nhà vào lúc này bắt gặp cảnh này nên nhanh chóng thúc giục anh.
"Đổng Kiến Huy, anh bỏ em xuống mau."
Nghe thấy vợ quát cả tên họ của mình, Đổng Kiến Huy cũng không dám làm loạn nữa, bế người ở đang ở trong lòng đặt lên trên giường, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng vỗ về.
"Được rồi, không trêu em nữa. Anh đi lên núi, em nhớ đem thịt ở trong phòng bếp đưa sang cho nhà mẹ đẻ em một ít."
Sau khi anh rời đi, Dư Mạn Linh bưng hai má nóng rực lên, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Bấy giờ mới tiếp tục tháo khăn trải giường xuống giặt giũ.
Cô đem cái cũi của đứa nhỏ chuyển đến trong sân đặt đứa bé vào trong đó.
Đến khi chậu đổ đầy nước, đệm giường chuẩn bị xong.
Dư thị đã tới mang theo một cái rổ bên trong là trứng gà còn có một miếng thịt.
Dư Mạn Linh thấy mẹ đến vội vàng lau tay đứng dậy.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Dư thị tay nắm lấy cái rổ đi vào trong phòng bếp, ánh mắt dừng trên người con gái mình đánh giá một lượt.
Nhìn quần áo không phù hợp trên người cô, hốc mắt cay cay, quay đi chỗ khác.
Ôm lấy cháu ngoại đang ở trong cũi nói.
"Trong nhà vừa mới hết bận bịu, mẹ đến đây thăm con." Nói xong ánh mắt chuyển đến căn phòng gạch ngói ba gian cũ nát.
Trong lòng không lúc nào là không hối hận, đáng lẽ không nên đồng ý mối hôn sự này, hại đời con gái.
Lúc trước nhìn Đổng Kiến Huy là người đàng hoàng, nghĩ trong nhà anh nhỏ chút cũng không sao, hai người trẻ tuổi chỉ cần chăm làm, ngày lành ở ngay sau đầu.
Cũng không nghĩ đến anh là người vô dụng như vậy, uống rượu, thối nát, cả ngày mặc kệ việc đời.
Dường như đã hạ quyết tâm nói.
"Mạn Mạn mẹ nghĩ rồi, nếu như con cùng cậu ta không đi đến đâu liền ly hôn đi, con còn trẻ, ngày còn dài, không thể hủy cả đời mình trong tay cậu ta."
Làm cho Dư Mạn Linh xấu hổ đến nỗi hận không thể đào hố trốn đi, có người ngoài ở đây lại không biết nhắc nhở anh như thế nào.
Đổng Kiến Huy mặc quần áo xong, vốn định cầm dụng cụ chuẩn bị lên núi.
Nhưng lại nhìn người vợ đưa lưng về phía mình đang cúi đầu dọn dẹp giường.
Mái tóc đen nhánh, cột đơn giản ở đằng sau đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn bóng loáng, khi cúi đầu thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra dấu hôn, nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Tiến lên vài bước, đi đến phía sau ôm cô, lúc này mới phát hiện, hai má trắng nõn của vợ đỏ rực.
Cách một lớp quần áo, ôm lấy đôi vú đẫy đà no đủ của cô:
"Vợ à, mặt em sao lại đỏ như vậy?" Hơi nóng khi nói chuyện phun lên vành tai sạch sẽ của Dư Mạn Linh
Vươn đầu lưỡi giở trò xấu, liếm tai cô, chỉ cần một động tác như vậy cơ thể Dư Mạn Linh đã mềm nhũn, thân thể hơi giãy dụa, bắt lấy tay anh.
"Anh đừng làm loạn, bây giờ là ban ngày đó." m thanh mang chút hờn dỗi e thẹn.
Da mặt Đồng Kiến Huy dày như tường đồng vách sắt, hơn nữa đời trước sống cũng hơn mấy chục năm, có việc gì mà chưa thấy qua.
Cũng không cảm thấy được ở nhà cùng vợ làm mấy việc này có gì mà không ổn.
Mang theo hơi thở nặng nề, nói ra lời trêu đùa người vợ đang trong lồng ngực:
"Anh làm với vợ mình thì có làm sao, cũng chẳng phải làm gì phạm pháp." Nói xong hai tay buông ngực cô ra.
Thân hình cao lớn cong xuống, từ phía sau bế cô lên giống như tư thế bế em bé đi tiểu.
Dư Mạn Linh bị động tác đột ngột của anh dọa cho nhảy dựng, nhịn không được hét ra tiếng.
"Anh đang làm gì vậy, bỏ em xuống."
Tư thế này vô cùng xấu hổ, mặt cô đỏ như muốn chảy máu, cảm giác thật sự rất xấu hổ.
Đổng Kiến Huy ôm vợ mình không tốn tí sức nào, đầu lưỡi ướt át dạo chơi trên chiếc cổ trắng nõn của cô, hơi thở nặng nề gấp gáp nói.
"Vợ à, buổi tối chúng ta thử mấy cái tư thế khác xem như thế nào? Nhất định là rất sướng."
Dư Mạn Linh sợ ai đó tới nhà vào lúc này bắt gặp cảnh này nên nhanh chóng thúc giục anh.
"Đổng Kiến Huy, anh bỏ em xuống mau."
Nghe thấy vợ quát cả tên họ của mình, Đổng Kiến Huy cũng không dám làm loạn nữa, bế người ở đang ở trong lòng đặt lên trên giường, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng vỗ về.
"Được rồi, không trêu em nữa. Anh đi lên núi, em nhớ đem thịt ở trong phòng bếp đưa sang cho nhà mẹ đẻ em một ít."
Sau khi anh rời đi, Dư Mạn Linh bưng hai má nóng rực lên, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Bấy giờ mới tiếp tục tháo khăn trải giường xuống giặt giũ.
Cô đem cái cũi của đứa nhỏ chuyển đến trong sân đặt đứa bé vào trong đó.
Đến khi chậu đổ đầy nước, đệm giường chuẩn bị xong.
Dư thị đã tới mang theo một cái rổ bên trong là trứng gà còn có một miếng thịt.
Dư Mạn Linh thấy mẹ đến vội vàng lau tay đứng dậy.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Dư thị tay nắm lấy cái rổ đi vào trong phòng bếp, ánh mắt dừng trên người con gái mình đánh giá một lượt.
Nhìn quần áo không phù hợp trên người cô, hốc mắt cay cay, quay đi chỗ khác.
Ôm lấy cháu ngoại đang ở trong cũi nói.
"Trong nhà vừa mới hết bận bịu, mẹ đến đây thăm con." Nói xong ánh mắt chuyển đến căn phòng gạch ngói ba gian cũ nát.
Trong lòng không lúc nào là không hối hận, đáng lẽ không nên đồng ý mối hôn sự này, hại đời con gái.
Lúc trước nhìn Đổng Kiến Huy là người đàng hoàng, nghĩ trong nhà anh nhỏ chút cũng không sao, hai người trẻ tuổi chỉ cần chăm làm, ngày lành ở ngay sau đầu.
Cũng không nghĩ đến anh là người vô dụng như vậy, uống rượu, thối nát, cả ngày mặc kệ việc đời.
Dường như đã hạ quyết tâm nói.
"Mạn Mạn mẹ nghĩ rồi, nếu như con cùng cậu ta không đi đến đâu liền ly hôn đi, con còn trẻ, ngày còn dài, không thể hủy cả đời mình trong tay cậu ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất