Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 23: Không Ly Hôn
Dư Mạn Linh nghe được mẹ ruột nói xong, đầu tiên là sững sờ một chút, ngồi trên ghế trong chốc lát cũng không lên tiếng.
Ngày đó cầm tiền trở về từ nhà mẹ đẻ, chuẩn bị mua ngũ cốc cho con gái, bị Đổng Kiến Huy cướp lấy cầm đi mua rượu, ngày đó cảm thấy rất tuyệt vọng, cảm giác ở một chỗ cùng anh không thể nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.
Ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng xuất hiện.
Sau khi anh tỉnh rượu, đầu tiên là hối hận đánh tát vào mặt mình, sau đó lại vội vội vàng vàng ra ngoài mua ngũ cốc cho đứa nhỏ.
Mấy ngày sau đó, quan sát phát hiện ra anh giống như đã thay đổi bản thân, không đi ra ngoài lêu lổng.
Dư thị nhìn thấy con gái cúi đầu không nói lời nào, nghĩ đến cô còn lo lắng đứa nhỏ, mở miệng nói.
"Nếu con muốn mang đứa nhỏ đi mẹ có thể giúp con." Nói đến đây do dự một chút: "Chỉ là sau này con muốn tái giá, mang theo đứa nhỏ gả đi không tốt."
Ở thời đại này, ly hôn đã ít lại càng ít, cuộc sống vừa khổ vừa mệt, phụ nữ đều cắn răng chịu đựng.
Nghe được ngay cả chuyện mình sẽ tái giá sau khi ly hôn mẹ cũng đã nghĩ xong. Dư Mạn Linh đứng dậy tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng mẹ, trong giọng nói toát lên sự cương quyết:
"Mẹ, con không nghĩ tới chuyện ly hôn, hiện tại anh ấy dường như đang thay đổi từ từ." Nói xong kéo cái quần mới tinh trên người đứa nhỏ, "Đây là quần áo anh ấy mua cho đứa nhỏ bằng tiền kiếm được, cũng mua cho con một bộ."
Dư thị nhìn con gái của mình, trên mặt trắng nõn non nớt, mang theo chút ngượng ngùng lâu không thấy, trong mắt giống như có ánh sáng.
Rõ ràng ngày hôm qua trong lúc vô tình nghe thấy Nhị mặt rỗ cách vách nói Đổng Kiến Huy thiếu người ngoài năm mươi đồng tiền.
Số tiền lớn như vậy, cậu ta lại không làm gì, làm thế nào để trả?
Cũng bởi vậy mới lo lắng, sáng sớm mang theo chút đồ này nọ qua đây xem một chút.
Đánh giá vẻ mặt của con gái mình cũng không giống như giả vờ.
Nếu như Đổng Kiến Huy thật sự sửa tính đổi nết, khoản tiền kia bản thân bà sẽ nghĩ biện pháp, đập nồi bán sắt, cũng trả thay cho cậu ta.
Nghĩ đến đây, cũng không đem chuyện mình nghe được kể cho con gái.
Sợ cô cùng Đổng Kiến Huy lại ầm ĩ.
Suy nghĩ xong, đôi mắt đỏ hoe, gật đầu vui mừng:
"Tốt, tốt, nếu cậu ta sửa được là tốt rồi, mẹ cũng an tâm." Nói xong nâng tay lau đi nước mắt trên khóe mi.
Lúc này Đổng Kiến Huy vừa mới lên núi, miệng ngậm bánh bao, tính toán căn nhà nhỏ hai tầng cần khoảng bao nhiêu tiền.
Dựa theo tình hình hiện tại, anh có thể đi đào sâm kiếm tiền xây nhà cửa, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền, gửi ngân hàng cũng được cho là rất khách quan.
Dù sao vào lúc này, các hộ gia đình có tiền tiết kiệm cũng không nhiều.
Nghĩ đến hai năm tiếp theo, chắc chắn phải sinh hoạt trong thôn , trước đó phải nâng cấp điều kiện sống lên.
Hiện tại trong nhà ba phòng ngói nát, sau khi vào nhà, với thân hình cao ráo của bản thân cảm giác thắt lưng cũng không duỗi thẳng được.
Trong phòng bụi bặm lại càng nhiều, thật sự không phải chỗ cho người ở.
Anh của bây giờ còn không biết việc, lúc này mẹ vợ anh đang hỏi vợ anh có muốn ly hôn hay không.
Ngày đó cầm tiền trở về từ nhà mẹ đẻ, chuẩn bị mua ngũ cốc cho con gái, bị Đổng Kiến Huy cướp lấy cầm đi mua rượu, ngày đó cảm thấy rất tuyệt vọng, cảm giác ở một chỗ cùng anh không thể nhìn thấy bất cứ hy vọng nào.
Ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng xuất hiện.
Sau khi anh tỉnh rượu, đầu tiên là hối hận đánh tát vào mặt mình, sau đó lại vội vội vàng vàng ra ngoài mua ngũ cốc cho đứa nhỏ.
Mấy ngày sau đó, quan sát phát hiện ra anh giống như đã thay đổi bản thân, không đi ra ngoài lêu lổng.
Dư thị nhìn thấy con gái cúi đầu không nói lời nào, nghĩ đến cô còn lo lắng đứa nhỏ, mở miệng nói.
"Nếu con muốn mang đứa nhỏ đi mẹ có thể giúp con." Nói đến đây do dự một chút: "Chỉ là sau này con muốn tái giá, mang theo đứa nhỏ gả đi không tốt."
Ở thời đại này, ly hôn đã ít lại càng ít, cuộc sống vừa khổ vừa mệt, phụ nữ đều cắn răng chịu đựng.
Nghe được ngay cả chuyện mình sẽ tái giá sau khi ly hôn mẹ cũng đã nghĩ xong. Dư Mạn Linh đứng dậy tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng mẹ, trong giọng nói toát lên sự cương quyết:
"Mẹ, con không nghĩ tới chuyện ly hôn, hiện tại anh ấy dường như đang thay đổi từ từ." Nói xong kéo cái quần mới tinh trên người đứa nhỏ, "Đây là quần áo anh ấy mua cho đứa nhỏ bằng tiền kiếm được, cũng mua cho con một bộ."
Dư thị nhìn con gái của mình, trên mặt trắng nõn non nớt, mang theo chút ngượng ngùng lâu không thấy, trong mắt giống như có ánh sáng.
Rõ ràng ngày hôm qua trong lúc vô tình nghe thấy Nhị mặt rỗ cách vách nói Đổng Kiến Huy thiếu người ngoài năm mươi đồng tiền.
Số tiền lớn như vậy, cậu ta lại không làm gì, làm thế nào để trả?
Cũng bởi vậy mới lo lắng, sáng sớm mang theo chút đồ này nọ qua đây xem một chút.
Đánh giá vẻ mặt của con gái mình cũng không giống như giả vờ.
Nếu như Đổng Kiến Huy thật sự sửa tính đổi nết, khoản tiền kia bản thân bà sẽ nghĩ biện pháp, đập nồi bán sắt, cũng trả thay cho cậu ta.
Nghĩ đến đây, cũng không đem chuyện mình nghe được kể cho con gái.
Sợ cô cùng Đổng Kiến Huy lại ầm ĩ.
Suy nghĩ xong, đôi mắt đỏ hoe, gật đầu vui mừng:
"Tốt, tốt, nếu cậu ta sửa được là tốt rồi, mẹ cũng an tâm." Nói xong nâng tay lau đi nước mắt trên khóe mi.
Lúc này Đổng Kiến Huy vừa mới lên núi, miệng ngậm bánh bao, tính toán căn nhà nhỏ hai tầng cần khoảng bao nhiêu tiền.
Dựa theo tình hình hiện tại, anh có thể đi đào sâm kiếm tiền xây nhà cửa, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền, gửi ngân hàng cũng được cho là rất khách quan.
Dù sao vào lúc này, các hộ gia đình có tiền tiết kiệm cũng không nhiều.
Nghĩ đến hai năm tiếp theo, chắc chắn phải sinh hoạt trong thôn , trước đó phải nâng cấp điều kiện sống lên.
Hiện tại trong nhà ba phòng ngói nát, sau khi vào nhà, với thân hình cao ráo của bản thân cảm giác thắt lưng cũng không duỗi thẳng được.
Trong phòng bụi bặm lại càng nhiều, thật sự không phải chỗ cho người ở.
Anh của bây giờ còn không biết việc, lúc này mẹ vợ anh đang hỏi vợ anh có muốn ly hôn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất