Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 26: Sợ Hãi
Dư Mạn Linh bị anh ôm vào trong lòng ngực, từng ngón tay mảnh mai trắng nõn nắm chặt ngực áo ba lỗ của Đổng Kiến Huy, môi đỏ khẽ run lên.
“Anh lại muốn đi uống rượu chơi bài với bọn họ sao?”
Nghe được những lời này của cô, cuối cùng thì Đổng Kiến Huy cũng hiểu tại sao vợ mình lại như vậy. Đây là cô lại đang lo sợ anh tái phát tật cũ!
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, dùng sức ôm cô thật chặt.
Thân thể này vô cùng mỏng manh trong lồng ngực anh. Gả cho anh khiến cô trải qua những ngày tháng không mấy tốt đẹp gì , đến bữa cơm mỗi ngày cũng không được ăn no.
Mặc dù như vậy, cô vẫn còn ôm có hy vọng với mình, vẫn kiên định sống chung với mình.
Anh hít sâu một hơi, đè xuống hơi nóng đang nghẹn lên hốc mắt, giọng nói khàn khàn trầm thấp mở miệng trấn an cô.
“Không có, anh không đi, anh sẽ đuổi bọn họ đi. Về sau sẽ không chơi cùng bọn họ nữa.”
Dư Mạn Linh nghiêng người ngồi trong lòng Đổng Kiến Huy. Sau khi nghe được lời này của anh, cô ngửa mặt mang theo ánh mắt dò xét mà nhìn chằm chằm thẳng vào anh rồi chất vấn.
“Thật sự không đi chứ?”
Phía dưới mi mắt của Đổng Kiến Huy là một đôi mắt thúc giục. Đối diện với ánh mắt bất an cùng dò xét của vợ, anh thật sự muốn móc trái tim này ra cho cô xem, bản thân thật sự sẽ không khốn nạn giống như trước kia nữa.
Anh không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô, phả ra hơi thở sạch sẽ nóng bỏng để trấn an cô.
“Thật sự không đi, yên tâm đi, anh sẽ đi bảo bọn họ rời đi.”
Sau đó đặt cô từ trong lồng ngực lên trên ghế.
“Được rồi, em cứ ăn trước đi, anh sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Khi đứng thẳng người dậy lại phát hiện ngực áo ba lỗ vẫn còn bị cô nắm chặt ở trong tay.
Nếu không phải anh biết ba kẻ bên ngoài kia không phải cái loại người tốt đẹp gì, thì thật sự muốn mang theo cô cùng đi ra ngoài, nhìn mình từ chối bọn họ! Để cho cô có được sự yên tâm từ anh.
Anh cúi đầu xuống rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, dường như muốn trấn an cô.
Bàn tay to thô ráp nóng bỏng nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng mỏng manh của cô, sau khi cô dần dần buông tay, ngực áo ba lỗ đã bị nắm đến thay đổi hình dạng nếp gấp.
Anh đứng thẳng vòng eo rồi bước từng bước mạnh mẽ đi ra ngoài.
Anh đi ra bên ngoài rồi mở cửa gỗ ra sân.
Có mấy người đang đứng ở cửa nhìn thấy anh đi ra, có người đàn ông được gọi là Tường Tử, cao một mét bảy, dáng vẻ lưu manh, tươi cười hở ra bộ răng vàng khè rồi nói.
“Anh Huy, anh thật sự không tốt tí nào, chị đâu mới ra cữ không bao lâu, anh đã không xuống giường được rồi? Cũng đã mấy ngày rồi mà đều không thấy tới tìm mấy anh em uống rượu.”
Nghe thấy anh ta nói, đôi mày sắc bén của Đổng Kiến Huy lộ ra vẻ giận dữ, trầm giọng nói.
“Sau này nói chuyện thì chú ý một chút cho tôi, nếu không thì ngậm miệng lại.”
Vốn dĩ hai người khác đang đi theo góp vui, nhìn sắc mặt kỳ lạ của Đổng Kiến Huy mà vội vàng thu hồi nụ cười, mở miệng hoà giải.
“Anh Huy, anh ta là kẻ miệng chó không mọc nổi ngà voi, anh đừng chấp vặt với cậu ta làm gì. Đi, chúng ta đi uống rượu.” Nói xong thì duỗi tay ra chuẩn bị khoác lên cổ Đổng Kiến Huy.
Khi cánh tay anh ta vươn đến đây, Đổng Kiến Huy giơ tay lên hất bay cánh tay đang duỗi đến đây của anh ta, khóe mắt liếc nhìn hai người còn lại một cái.
“Nếu là uống rượu, đánh bài thì sau này đừng tới tìm tôi.”
Ba người thấy anh như vậy như nhìn thấy quỷ, cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trên mặt người đàn ông được gọi là Tường Tử mang theo vẻ tươi cười đáng khinh, không sợ chết mà tiếp tục trêu chọc...
“Anh Huy, có phải bị chị dâu nhỏ quấn lấy mà không xuống giường được phải không? Nếu cô ấy đã ở cữ xong thì cũng cho chúng tôi thử mấy cái…”
Anh ta còn chưa nói xong, Đổng Kiến Huy nâng chân lên rồi đạp một cái thật mạnh lên ngực anh ta, cứ thế khiến anh ta bị ngã lăn ra mặt đất.
“Anh lại muốn đi uống rượu chơi bài với bọn họ sao?”
Nghe được những lời này của cô, cuối cùng thì Đổng Kiến Huy cũng hiểu tại sao vợ mình lại như vậy. Đây là cô lại đang lo sợ anh tái phát tật cũ!
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, dùng sức ôm cô thật chặt.
Thân thể này vô cùng mỏng manh trong lồng ngực anh. Gả cho anh khiến cô trải qua những ngày tháng không mấy tốt đẹp gì , đến bữa cơm mỗi ngày cũng không được ăn no.
Mặc dù như vậy, cô vẫn còn ôm có hy vọng với mình, vẫn kiên định sống chung với mình.
Anh hít sâu một hơi, đè xuống hơi nóng đang nghẹn lên hốc mắt, giọng nói khàn khàn trầm thấp mở miệng trấn an cô.
“Không có, anh không đi, anh sẽ đuổi bọn họ đi. Về sau sẽ không chơi cùng bọn họ nữa.”
Dư Mạn Linh nghiêng người ngồi trong lòng Đổng Kiến Huy. Sau khi nghe được lời này của anh, cô ngửa mặt mang theo ánh mắt dò xét mà nhìn chằm chằm thẳng vào anh rồi chất vấn.
“Thật sự không đi chứ?”
Phía dưới mi mắt của Đổng Kiến Huy là một đôi mắt thúc giục. Đối diện với ánh mắt bất an cùng dò xét của vợ, anh thật sự muốn móc trái tim này ra cho cô xem, bản thân thật sự sẽ không khốn nạn giống như trước kia nữa.
Anh không nhịn được mà đặt một nụ hôn lên chóp mũi của cô, phả ra hơi thở sạch sẽ nóng bỏng để trấn an cô.
“Thật sự không đi, yên tâm đi, anh sẽ đi bảo bọn họ rời đi.”
Sau đó đặt cô từ trong lồng ngực lên trên ghế.
“Được rồi, em cứ ăn trước đi, anh sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Khi đứng thẳng người dậy lại phát hiện ngực áo ba lỗ vẫn còn bị cô nắm chặt ở trong tay.
Nếu không phải anh biết ba kẻ bên ngoài kia không phải cái loại người tốt đẹp gì, thì thật sự muốn mang theo cô cùng đi ra ngoài, nhìn mình từ chối bọn họ! Để cho cô có được sự yên tâm từ anh.
Anh cúi đầu xuống rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, dường như muốn trấn an cô.
Bàn tay to thô ráp nóng bỏng nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng mỏng manh của cô, sau khi cô dần dần buông tay, ngực áo ba lỗ đã bị nắm đến thay đổi hình dạng nếp gấp.
Anh đứng thẳng vòng eo rồi bước từng bước mạnh mẽ đi ra ngoài.
Anh đi ra bên ngoài rồi mở cửa gỗ ra sân.
Có mấy người đang đứng ở cửa nhìn thấy anh đi ra, có người đàn ông được gọi là Tường Tử, cao một mét bảy, dáng vẻ lưu manh, tươi cười hở ra bộ răng vàng khè rồi nói.
“Anh Huy, anh thật sự không tốt tí nào, chị đâu mới ra cữ không bao lâu, anh đã không xuống giường được rồi? Cũng đã mấy ngày rồi mà đều không thấy tới tìm mấy anh em uống rượu.”
Nghe thấy anh ta nói, đôi mày sắc bén của Đổng Kiến Huy lộ ra vẻ giận dữ, trầm giọng nói.
“Sau này nói chuyện thì chú ý một chút cho tôi, nếu không thì ngậm miệng lại.”
Vốn dĩ hai người khác đang đi theo góp vui, nhìn sắc mặt kỳ lạ của Đổng Kiến Huy mà vội vàng thu hồi nụ cười, mở miệng hoà giải.
“Anh Huy, anh ta là kẻ miệng chó không mọc nổi ngà voi, anh đừng chấp vặt với cậu ta làm gì. Đi, chúng ta đi uống rượu.” Nói xong thì duỗi tay ra chuẩn bị khoác lên cổ Đổng Kiến Huy.
Khi cánh tay anh ta vươn đến đây, Đổng Kiến Huy giơ tay lên hất bay cánh tay đang duỗi đến đây của anh ta, khóe mắt liếc nhìn hai người còn lại một cái.
“Nếu là uống rượu, đánh bài thì sau này đừng tới tìm tôi.”
Ba người thấy anh như vậy như nhìn thấy quỷ, cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Trên mặt người đàn ông được gọi là Tường Tử mang theo vẻ tươi cười đáng khinh, không sợ chết mà tiếp tục trêu chọc...
“Anh Huy, có phải bị chị dâu nhỏ quấn lấy mà không xuống giường được phải không? Nếu cô ấy đã ở cữ xong thì cũng cho chúng tôi thử mấy cái…”
Anh ta còn chưa nói xong, Đổng Kiến Huy nâng chân lên rồi đạp một cái thật mạnh lên ngực anh ta, cứ thế khiến anh ta bị ngã lăn ra mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất