Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 30: Đừng Liếm
Theo động tác của anh, thân thể Dư Mạn Linh không tự chủ được co giật một chút, dưới thân bị chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng của anh liên tục liếm láp.
Cảm giác vui sướng kia kích thích đến mức da đầu cô run lên, cảm giác thoải mái đến khó tả khiến hai chân cô suýt nữa không thể đứng vững, hai tay cô nắm chặt lấy mái tóc ngắn của Đổng Kiến Huy, ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ.
"A… Đừng, rất bẩn, mau buông ra." Vừa rên rỉ, thân thể lại theo bản năng mà đưa đến miệng của anh.
Thân thể trắng nõn duyên dáng của cô hoàn toàn không một mảnh vải, có chút hồng nhuận, theo sự run rẩy của thân thể, đôi gò bồng đào đầy đặn cũng khẽ đung đưa theo.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô đã sớm nổi lên một tầng đỏ ửng, khóe mắt thanh tú xinh đẹp, mang theo một tia dục vọng, đôi môi đỏ mọng lại càng thêm ướt át.
Cô kiềm chế cắn chặt đôi môi mỏng, sợ bản thân khống chế không được phát ra tiếng rên rỉ quá lớn, sẽ đánh thức đứa nhỏ còn đang ngủ say.
Đổng Kiến Huy vùi mặt vào giữa hai chân cô, cảm nhận được sự mời gọi từ cơ thể vợ, vừa liếm, răng nanh vừa nhẹ nhàng gặm mút phần thịt mềm mại xung quanh.
Mùi hương giữa lớp lông xộc vào mũi kích thích anh, tuy nó không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng lại có một chút hương xà phòng thoang thoảng.
Anh mút ừng ực, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng di chuyển về phía dưới âm hộ tìm kiếm.
Dư Mạn Linh đã bao giờ trải qua những chuyện kích thích như thế này đâu, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, thân thể vì bị liếm mà mềm nhũn, căn bản không đứng dậy được.
Thân thể lại theo bản năng khao khát nhiều hơn, cô vô thức phát ra tiếng rên rỉ lạc điệu. .
"A... đi… lên giường."
Nghe lời vợ, Đổng Kiến Huy một tay nâng mông cô, dễ dàng bế cô đứng lên đối diện mình.
Bước từng bước vững vàng, chỉ vài bước đã đến bên giường, đặt cô vợ nhỏ trong lòng mình nằm lên giường.
Đẩy hai chân trắng nõn của cô ra, ở dưới ánh đèn, nhìn thấy lông mu rậm rạp phía dưới hoa huyệt của cô, thật khó tưởng tượng được một lỗ nhỏ như vậy lại có thể sinh một đứa nhỏ cho mình.
Dư Mạn Linh nằm trên giường chịu không nổi việc bị Đổng Kiến Huy bẻ dạng hai chân ra, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào vùng kín của cô.
Cô xấu hổ không có chỗ trốn, chỉ có thể giơ mu bàn tay lên che khuất ánh mắt của anh, nói.
"Đừng nhìn nữa."
Đổng Kiến Huy ngẩng đầu liếc nhìn người vợ vừa thanh khiết lại dâm đãng của mình, thân thể trắng nõn mềm mại khiến anh muốn dừng mà không được.
Dù hạ bộ đã sưng tấy đau nhức nhưng anh vẫn muốn cho cô hưởng thụ một màn dạo đầu thật sảng khoái.
Yết hầu khô khốc của người đàn ông lăn lộn một chút, anh nói bằng một giọng khàn đặc và ẩn nhẫn.
"Vợ à, em thật xinh đẹp."
Anh tìm một cái gối đặt dưới eo cô, bàn tay thô kệch chống đỡ hai chân cô.
Anh cúi người xuống, há miệng ngậm lấy dâm dịch ướt sũng, đầu lưỡi thăm dò đi đến lối vào chật hẹp mà mút lấy.
"Theo từng động tác của anh, Dư Mạn Linh cảm thấy mình sắp phát điên. Cô vặn vẹo mông, hai tay nắm chặt lấy mái tóc ngắn của Đổng Kiến Huy, chịu không nổi khi bị chiếc lưỡi mềm mại nóng ẩm ở niệu đạo lung tung mút lấy.
Cơ thể mảnh mai và xinh đẹp cong lên, bộ ngực đẫy đà cũng nảy lên theo, đôi môi anh đào hồng nhuận của cô toát ra một tiếng rên rỉ ngọt lịm.
"Đừng, a… Chịu không nổi nữa."
Trong khi rên rỉ, cô vô thức đem hai chân của mình mở rộng hết mức, nhấc một chân trắng nõn của mình đặt lên bờ vai màu lúa mì của Đổng Kiến Huy.
Cảm giác vui sướng kia kích thích đến mức da đầu cô run lên, cảm giác thoải mái đến khó tả khiến hai chân cô suýt nữa không thể đứng vững, hai tay cô nắm chặt lấy mái tóc ngắn của Đổng Kiến Huy, ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ.
"A… Đừng, rất bẩn, mau buông ra." Vừa rên rỉ, thân thể lại theo bản năng mà đưa đến miệng của anh.
Thân thể trắng nõn duyên dáng của cô hoàn toàn không một mảnh vải, có chút hồng nhuận, theo sự run rẩy của thân thể, đôi gò bồng đào đầy đặn cũng khẽ đung đưa theo.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô đã sớm nổi lên một tầng đỏ ửng, khóe mắt thanh tú xinh đẹp, mang theo một tia dục vọng, đôi môi đỏ mọng lại càng thêm ướt át.
Cô kiềm chế cắn chặt đôi môi mỏng, sợ bản thân khống chế không được phát ra tiếng rên rỉ quá lớn, sẽ đánh thức đứa nhỏ còn đang ngủ say.
Đổng Kiến Huy vùi mặt vào giữa hai chân cô, cảm nhận được sự mời gọi từ cơ thể vợ, vừa liếm, răng nanh vừa nhẹ nhàng gặm mút phần thịt mềm mại xung quanh.
Mùi hương giữa lớp lông xộc vào mũi kích thích anh, tuy nó không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng lại có một chút hương xà phòng thoang thoảng.
Anh mút ừng ực, đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng di chuyển về phía dưới âm hộ tìm kiếm.
Dư Mạn Linh đã bao giờ trải qua những chuyện kích thích như thế này đâu, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì, thân thể vì bị liếm mà mềm nhũn, căn bản không đứng dậy được.
Thân thể lại theo bản năng khao khát nhiều hơn, cô vô thức phát ra tiếng rên rỉ lạc điệu. .
"A... đi… lên giường."
Nghe lời vợ, Đổng Kiến Huy một tay nâng mông cô, dễ dàng bế cô đứng lên đối diện mình.
Bước từng bước vững vàng, chỉ vài bước đã đến bên giường, đặt cô vợ nhỏ trong lòng mình nằm lên giường.
Đẩy hai chân trắng nõn của cô ra, ở dưới ánh đèn, nhìn thấy lông mu rậm rạp phía dưới hoa huyệt của cô, thật khó tưởng tượng được một lỗ nhỏ như vậy lại có thể sinh một đứa nhỏ cho mình.
Dư Mạn Linh nằm trên giường chịu không nổi việc bị Đổng Kiến Huy bẻ dạng hai chân ra, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào vùng kín của cô.
Cô xấu hổ không có chỗ trốn, chỉ có thể giơ mu bàn tay lên che khuất ánh mắt của anh, nói.
"Đừng nhìn nữa."
Đổng Kiến Huy ngẩng đầu liếc nhìn người vợ vừa thanh khiết lại dâm đãng của mình, thân thể trắng nõn mềm mại khiến anh muốn dừng mà không được.
Dù hạ bộ đã sưng tấy đau nhức nhưng anh vẫn muốn cho cô hưởng thụ một màn dạo đầu thật sảng khoái.
Yết hầu khô khốc của người đàn ông lăn lộn một chút, anh nói bằng một giọng khàn đặc và ẩn nhẫn.
"Vợ à, em thật xinh đẹp."
Anh tìm một cái gối đặt dưới eo cô, bàn tay thô kệch chống đỡ hai chân cô.
Anh cúi người xuống, há miệng ngậm lấy dâm dịch ướt sũng, đầu lưỡi thăm dò đi đến lối vào chật hẹp mà mút lấy.
"Theo từng động tác của anh, Dư Mạn Linh cảm thấy mình sắp phát điên. Cô vặn vẹo mông, hai tay nắm chặt lấy mái tóc ngắn của Đổng Kiến Huy, chịu không nổi khi bị chiếc lưỡi mềm mại nóng ẩm ở niệu đạo lung tung mút lấy.
Cơ thể mảnh mai và xinh đẹp cong lên, bộ ngực đẫy đà cũng nảy lên theo, đôi môi anh đào hồng nhuận của cô toát ra một tiếng rên rỉ ngọt lịm.
"Đừng, a… Chịu không nổi nữa."
Trong khi rên rỉ, cô vô thức đem hai chân của mình mở rộng hết mức, nhấc một chân trắng nõn của mình đặt lên bờ vai màu lúa mì của Đổng Kiến Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất