Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)

Chương 37: Mua Nhiều Đồ, Sau Này Cô Sẽ Sống Ở Đây

Trước Sau
Chỉ có thể ôm tâm lý may mắn, anh hỏi thăm mấy người đầu cơ trục lợi đều không có phiếu máy giặt quần áo.

Nhưng lại kiếm được phiếu tủ lạnh, không chút do dự liền mua phiếu tủ lạnh, lại mua một ít dầu, thịt, vé mì*.

("Vé mì" là phiếu mua bột mì và các sản phẩm từ bột mì, đây là một trong những loại vé được sử dụng lâu nhất và có phạm vi rộng nhất trong số các loại vé mua ngũ cốc và dầu ở Bắc Kinh.)

Người đầu cơ trục lợi thấy đã gặp được khách hàng lớn liền đối xử với anh rất ân cần.

Biết được hôm nay anh sẽ mua cái tủ lạnh lớn liền giúp anh gọi người quen có máy cày tới.

Trả giá năm đồng, giúp anh kéo đến trong thôn, đưa đến trước cửa nhà.

Đổng Kiến Huy không chút suy nghĩ liền đồng ý, ở cửa hàng quốc doanh mua cho vợ một cái áo len đỏ tươi, quần dài và giày da.

Lại mua cho con gái nhỏ một bộ quần áo mới tinh và tất bông.

Anh còn mua thêm mấy cái chăn bông mới, nhớ đến cái gì thì đều mua, đồ đạc ước chừng cũng nửa xe.

Khiến cho người kéo xe nhìn thấy phải choáng váng, không thể tin được chàng trai mặc quần áo cũ kĩ lại có nhiều tiền như vậy.

Một lần mua nhiều đồ như vậy, sẽ xài hết bao nhiêu tiền chứ?

Vốn đang lo lắng anh không đào ra năm đồng tiền, còn tính bắt anh trả thù lao trước, hiện tại xem ra sự lo lắng của mình là vô ích!

Chờ đến khi Đổng Kiến Huy mua đầy đủ đồ đạc đã là buổi chiều.

Anh ngồi trên xe kéo, đường đi gập ghềnh, xe bị xóc nảy, anh phải liên tục đỡ tủ lạnh.



Lúc này Dư Mạn Linh ở nhà, buổi sáng lúc tỉnh dậy phát hiện con nhỏ ngủ bên cạnh mình, không biết Đổng Kiến Huy rời đi từ lúc nào.

Tối muộn ngày hôm qua, cô bị giày vò đến mệt đến mức ngủ mất, ban đêm nghe thấy tiếng khóc của con gái, khi muốn đứng dậy, bị đôi tay to lớn cản lại.

Không cho cô dậy, tiếp theo chỉ thấy anh nhanh nhẹn xuống giường.

Trước tiên bật điện, sau đó đi đến trước giường nhỏ của con gái.

Vụng về kiểm tra tã của con, cô lẳng lặng nhìn anh đang lúng túng nhưng đầy thận trọng, cho đến khi tiếng khóc của con nhỏ dần, ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không biết.

Thế nên sáng sớm lúc thức dậy trời đã lên cao, cô lôi thân thể đau nhức rời khỏi giường.

Phát hiện khi người kia rời đi đã nấu sẵn đồ ăn.

Nhìn thấy trứng gà óng ánh trên bàn, còn có miếng cá chiên, nếu nói trong lòng không bị khuấy động chút nào thì đó là giả.

Rửa mặt, cho con uống sữa xong.

Lúc này cô mới rảnh rỗi ăn cơm, nhìn miếng thịt cá dầu bóng loáng, thịt liền đau* một lúc (tiếc của).

Cái con người này sao anh có thể phá của như vậy chứ, không phải năm mới, cũng chẳng nhà ai nấu nhiều dầu như vậy!

Nhấm nháp non nửa bánh lương thực phụ, ăn hai miếng trứng, một miếng cá cũng không động, muốn chờ người kia trở về rồi ăn!

Lượng cơm anh ăn rất nhiều, mấy ngày nay đi sớm về muộn, lên núi lấy sâm, cần phải bồi bổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau