Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 38: Xây Nhà, Sẽ Có Nhiều Chỗ Để
Buổi trưa, Vương Xuyên Trụ dẫn theo một người con gái trẻ tuổi đi tới nhà cô.
"Vợ lão tam, đây là thanh niên trí thức của thôn từ thành phố tới, Lý Văn, sau này sẽ sống ở nhà cháu, cháu với lão tam bố trí cho cô ấy một căn phòng."
Dư Mạn Linh có chút mờ mịt, đột nhiên sắp xếp một cô gái trẻ tuổi như vậy vào căn nhà ba gian ngói nhỏ to như lòng bàn tay thế này.
Một gian thì cô ở, gian nhà chính thì để ăn cơm, một gian nhà khác thì để mấy đồ lung tung, làm sao có thể có phòng cho cô ấy ở?
"Trưởng thôn, anh ấy không ở nhà, cháu không làm chủ được."
Khuôn mặt Vương Thuyên Trụ cười đầy nếp nhăn, thoát tay áo về phía Dư Mạn Linh, không để ý tới lời cô nói, đi về phía thanh niên trí thức dặn dò vài câu liền xoay người rời khỏi.
Nếu không phải vì Đổng Kiến Huy tặng ông phần thịt kia, thì sao ông có thể để một hoàng hoa đại cô nương (là cách gọi chung của người Trung Quốc dành cho những cô gái (16 đến 26 tuổi) chưa có chồng và chưa có gia đình) tới nhà của anh chứ.
Đây là nhóm thanh niên trí thức được phê duyệt xuống, khoảng tầm hai mươi mấy người, phần lớn là các nam thanh niên trẻ tuổi, chỉ có một cô gái nhỏ xinh đẹp như thế này khiến cho ông phải sắp xếp chỗ này.
Hai vợ chồng son ở đây, đưa tới một cô gái tới tốt hơn là một chàng trai trẻ!
Dù sao thì ban đêm làm việc, con gái thuận tiện hơn so với con trai không biết kiêng kị gì, càng không cần lo lắng người vợ xinh đẹp của mình bị người khác thương nhớ.
Lý Văn bị bỏ lại, mang theo hai đùm vải bố, ánh mắt nhìn chung quanh ngôi nhà ngói ba gian cũ nát, không khó tưởng tượng những ngày kế tiếp, những thanh niên trí thức xuống nông thôn đều rất cực khổ.
Yến Tử được sắp xếp tới một nhà điều kiện cũng không tồi, gia đình đó là một đôi vợ chồng trung niên, có ba đứa nhỏ ăn mặc gọn gàng.
Lúc lên đường, nghe bọn họ nói, nhà mà mình được phân tới này, người chồng không phải người tốt, uống rượu, đánh bạc, còn đánh cả vợ.
Trong nhà nghèo nàn không có cái gì ăn, chưa tận mắt nhìn thấy còn cảm thấy đối phương nói có chút khoa trương, bây giờ đã nhìn thấy!
Đối phương tuyệt đối không khoa trương, nhưng mà nữ chủ nhà trước mắt, mặc quần áo cũ nát không vừa người, lớn lên có chút non nớt xinh đẹp, ngũ quan vô cùng tinh xảo, căn bản không giống người nhà quê.
Dư Mạn Linh đang bóc đậu ở trong sân, nghe thấy âm thanh liền buông việc trên tay xuống.
Đứng dậy đi ra cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Đổng Kiến Huy nhảy từ trên xe cày xuống, hoang mang không biết tại sao anh lại ngồi xe cày về.
Không đợi cô mở miệng nói ra thắc mắc trong lòng, chợt nghe thấy tiếng của chủ xe hỏi:
"Chàng trai, nhiều đồ vật như thế này, nhà của cậu có chứa nổi không?" Trong khi nói chuyện, đã đi từ trước vòng ra phía sau.
Đứng ở trên xe, anh ta cố hết sức đẩy tủ lạnh tới mép xe.
Đổng Kiến Huy tiến lên khiêng tủ lạnh từ trên xuống dưới, tươi cười nói với chủ xe cày:
"Đợi hai tháng nữa xây nhà, sau đó sẽ có nhiều chỗ để."
"Vợ lão tam, đây là thanh niên trí thức của thôn từ thành phố tới, Lý Văn, sau này sẽ sống ở nhà cháu, cháu với lão tam bố trí cho cô ấy một căn phòng."
Dư Mạn Linh có chút mờ mịt, đột nhiên sắp xếp một cô gái trẻ tuổi như vậy vào căn nhà ba gian ngói nhỏ to như lòng bàn tay thế này.
Một gian thì cô ở, gian nhà chính thì để ăn cơm, một gian nhà khác thì để mấy đồ lung tung, làm sao có thể có phòng cho cô ấy ở?
"Trưởng thôn, anh ấy không ở nhà, cháu không làm chủ được."
Khuôn mặt Vương Thuyên Trụ cười đầy nếp nhăn, thoát tay áo về phía Dư Mạn Linh, không để ý tới lời cô nói, đi về phía thanh niên trí thức dặn dò vài câu liền xoay người rời khỏi.
Nếu không phải vì Đổng Kiến Huy tặng ông phần thịt kia, thì sao ông có thể để một hoàng hoa đại cô nương (là cách gọi chung của người Trung Quốc dành cho những cô gái (16 đến 26 tuổi) chưa có chồng và chưa có gia đình) tới nhà của anh chứ.
Đây là nhóm thanh niên trí thức được phê duyệt xuống, khoảng tầm hai mươi mấy người, phần lớn là các nam thanh niên trẻ tuổi, chỉ có một cô gái nhỏ xinh đẹp như thế này khiến cho ông phải sắp xếp chỗ này.
Hai vợ chồng son ở đây, đưa tới một cô gái tới tốt hơn là một chàng trai trẻ!
Dù sao thì ban đêm làm việc, con gái thuận tiện hơn so với con trai không biết kiêng kị gì, càng không cần lo lắng người vợ xinh đẹp của mình bị người khác thương nhớ.
Lý Văn bị bỏ lại, mang theo hai đùm vải bố, ánh mắt nhìn chung quanh ngôi nhà ngói ba gian cũ nát, không khó tưởng tượng những ngày kế tiếp, những thanh niên trí thức xuống nông thôn đều rất cực khổ.
Yến Tử được sắp xếp tới một nhà điều kiện cũng không tồi, gia đình đó là một đôi vợ chồng trung niên, có ba đứa nhỏ ăn mặc gọn gàng.
Lúc lên đường, nghe bọn họ nói, nhà mà mình được phân tới này, người chồng không phải người tốt, uống rượu, đánh bạc, còn đánh cả vợ.
Trong nhà nghèo nàn không có cái gì ăn, chưa tận mắt nhìn thấy còn cảm thấy đối phương nói có chút khoa trương, bây giờ đã nhìn thấy!
Đối phương tuyệt đối không khoa trương, nhưng mà nữ chủ nhà trước mắt, mặc quần áo cũ nát không vừa người, lớn lên có chút non nớt xinh đẹp, ngũ quan vô cùng tinh xảo, căn bản không giống người nhà quê.
Dư Mạn Linh đang bóc đậu ở trong sân, nghe thấy âm thanh liền buông việc trên tay xuống.
Đứng dậy đi ra cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Đổng Kiến Huy nhảy từ trên xe cày xuống, hoang mang không biết tại sao anh lại ngồi xe cày về.
Không đợi cô mở miệng nói ra thắc mắc trong lòng, chợt nghe thấy tiếng của chủ xe hỏi:
"Chàng trai, nhiều đồ vật như thế này, nhà của cậu có chứa nổi không?" Trong khi nói chuyện, đã đi từ trước vòng ra phía sau.
Đứng ở trên xe, anh ta cố hết sức đẩy tủ lạnh tới mép xe.
Đổng Kiến Huy tiến lên khiêng tủ lạnh từ trên xuống dưới, tươi cười nói với chủ xe cày:
"Đợi hai tháng nữa xây nhà, sau đó sẽ có nhiều chỗ để."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất