Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 39: Khiếp Sợ, Thế Này Thì Phải Tốn Bao Nhiêu Tiền Chứ
Dư Mạn Linh đứng ở một bên, bị một màn trước mắt dọa sợ, sững sờ tại chỗ hỏi:
"Đây đều là đồ anh mua sao?" Trong âm thanh lộ ra vẻ khó tin.
Nhiều đồ vật thế này, còn thêm một cái tủ lạnh, phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ?
Đổng Kiến Huy thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của vợ có chút đờ đẫn, liền bước đến, xoa nắn hai bên má trắng nõn của cô, mỉm cười biết là cô đang xót tiền đây mà.
Nhưng chút tiền này không có là bao, anh chỉ muốn vợ đi theo mình, ăn ngon, mặc đẹp, không muốn cô chịu một chút cực khổ nào.
Anh ghé lại gần tai cô, hạ thấp âm lượng nhỏ giọng nói:
"Đợi lát nữa anh sẽ giải thích với em sau, hiện tại em đứng sang bên cạnh đừng đụng tới, để anh đem mấy cái đồ này xuống đã."
Nghe thấy lời anh nói, Dư Mạn Linh máy móc đứng sang một bên, nhìn từng món hàng được dỡ từ trên xuống, xếp thành ngọn núi nhỏ.
Trong lòng hối hận, nếu cô sớm biết sẽ như vậy, nên ôm con đi theo rồi cùng anh vào trong trấn, thế này phải tốn hết bao nhiêu tiền đây!
Sao anh ấy lại không biết tính toán sinh kế vậy chứ, với cả cái tủ lạnh này, anh lấy phiếu ở đâu chứ?
Gia đình bình thường, chi trả tiền điện cũng quá sức rồi đấy!
Lúc này Lí Văn đứng ở một bên góc, trong lòng ôm đứa nhỏ, ánh mắt dính chặt vào người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn rắn rỏi.
Anh chính là kẻ du côn của ngôi nhà này? Là người lười biếng trong miệng thôn dân?
Tưởng rằng anh xấu xí, thô bỉ không chịu nổi, làm thế nào cũng không nghĩ tới, anh là một người đàn ông ngũ quan thâm thúy, mặt mày khôi ngô sáng sủa.
Từ nhỏ cho đến lúc lớn như này chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào xuất chúng như vậy.
Nhìn đến mức tim đập bùm bùm loạn xạ.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu được, tại sao một cô gái xinh đẹp như Dư Mạn Linh lại gả cho một người nhà nghèo rớt mùng tơi như thế.
Người đàn ông này sao lại đẹp như vậy chứ! So với ngôi sao trên TV còn đẹp hơn...
Sau khi dỡ một đống đồ xong, Đổng Kiến Huy lấy ra năm đồng từ trong túi đưa cho người chủ xe cày, nói cảm ơn với anh ta.
Chủ xe cày lấy được tiền cũng sảng khoái, lái xe rời đi.
Đổng Kiến Huy lại bắt đầu dọn dẹp đồ vật trong sân, ngăn cản vợ muốn giúp đỡ, bắt cô ngồi xuống nghỉ ngơi, căn bản không phát hiện ra trong nhà có xuất hiện thêm một người con gái xa lạ.
Đổng Kiến Tường nghe thấy tin đồn vội vàng chạy qua đây, nhìn thấy cửa lớn của người em mình chất một đống đồ lớn như vậy, kinh hãi không thôi, em ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mua nhiều đồ như thế này.
Trong nhà em ấy là kẻ nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa trong nhà không có đồ gì đáng tiền để đổi mua đồ, trừ phi là đứa nhỏ.
Nghĩ đến đây, chân bước nhanh hơn đi vào cửa, nhìn thấy thanh niên trí thức đang ôm cháu gái trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Mạn Linh chú ý tới đối phương cũng đang dùng ánh mắt dò xét, lúc lên lúc xuống đánh giá cô.
"Đây đều là đồ anh mua sao?" Trong âm thanh lộ ra vẻ khó tin.
Nhiều đồ vật thế này, còn thêm một cái tủ lạnh, phải tốn hết bao nhiêu tiền chứ?
Đổng Kiến Huy thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của vợ có chút đờ đẫn, liền bước đến, xoa nắn hai bên má trắng nõn của cô, mỉm cười biết là cô đang xót tiền đây mà.
Nhưng chút tiền này không có là bao, anh chỉ muốn vợ đi theo mình, ăn ngon, mặc đẹp, không muốn cô chịu một chút cực khổ nào.
Anh ghé lại gần tai cô, hạ thấp âm lượng nhỏ giọng nói:
"Đợi lát nữa anh sẽ giải thích với em sau, hiện tại em đứng sang bên cạnh đừng đụng tới, để anh đem mấy cái đồ này xuống đã."
Nghe thấy lời anh nói, Dư Mạn Linh máy móc đứng sang một bên, nhìn từng món hàng được dỡ từ trên xuống, xếp thành ngọn núi nhỏ.
Trong lòng hối hận, nếu cô sớm biết sẽ như vậy, nên ôm con đi theo rồi cùng anh vào trong trấn, thế này phải tốn hết bao nhiêu tiền đây!
Sao anh ấy lại không biết tính toán sinh kế vậy chứ, với cả cái tủ lạnh này, anh lấy phiếu ở đâu chứ?
Gia đình bình thường, chi trả tiền điện cũng quá sức rồi đấy!
Lúc này Lí Văn đứng ở một bên góc, trong lòng ôm đứa nhỏ, ánh mắt dính chặt vào người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn rắn rỏi.
Anh chính là kẻ du côn của ngôi nhà này? Là người lười biếng trong miệng thôn dân?
Tưởng rằng anh xấu xí, thô bỉ không chịu nổi, làm thế nào cũng không nghĩ tới, anh là một người đàn ông ngũ quan thâm thúy, mặt mày khôi ngô sáng sủa.
Từ nhỏ cho đến lúc lớn như này chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào xuất chúng như vậy.
Nhìn đến mức tim đập bùm bùm loạn xạ.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu được, tại sao một cô gái xinh đẹp như Dư Mạn Linh lại gả cho một người nhà nghèo rớt mùng tơi như thế.
Người đàn ông này sao lại đẹp như vậy chứ! So với ngôi sao trên TV còn đẹp hơn...
Sau khi dỡ một đống đồ xong, Đổng Kiến Huy lấy ra năm đồng từ trong túi đưa cho người chủ xe cày, nói cảm ơn với anh ta.
Chủ xe cày lấy được tiền cũng sảng khoái, lái xe rời đi.
Đổng Kiến Huy lại bắt đầu dọn dẹp đồ vật trong sân, ngăn cản vợ muốn giúp đỡ, bắt cô ngồi xuống nghỉ ngơi, căn bản không phát hiện ra trong nhà có xuất hiện thêm một người con gái xa lạ.
Đổng Kiến Tường nghe thấy tin đồn vội vàng chạy qua đây, nhìn thấy cửa lớn của người em mình chất một đống đồ lớn như vậy, kinh hãi không thôi, em ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mua nhiều đồ như thế này.
Trong nhà em ấy là kẻ nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa trong nhà không có đồ gì đáng tiền để đổi mua đồ, trừ phi là đứa nhỏ.
Nghĩ đến đây, chân bước nhanh hơn đi vào cửa, nhìn thấy thanh niên trí thức đang ôm cháu gái trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Mạn Linh chú ý tới đối phương cũng đang dùng ánh mắt dò xét, lúc lên lúc xuống đánh giá cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất