Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 46: Vợ À, Em Ướt Rồi
Nghe được lời vợ nói, Đổng Kiến Huy dang rộng hai chân dài, ngoan ngoãn cúi đầu xuống phía dưới.
Anh vui vẻ cong khóe miệng lên, dường như đến cái gáy cũng như muốn gãy ra rồi.
Giờ phút này, anh thật sự rất muốn vươn tay ôm vợ vào trong lòng ngực, nhưng ngại trên người đều là nước, hơn nữa thời tiết cũng lạnh, lúc này mới đè xuống xúc động trong lòng.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người vợ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng nõn của vợ, cổ áo phập phồng theo động tác của cô, dường như có thể nhìn thấy dưới cổ áo là dấu hôn xanh tím đan xen nhau.
Hai mắt nhìn đăm đăm, anh không kiềm chế được mà di chuyển yếu hầu đã khô khốc một chút, mang theo tiếng nói đã trở lên khàn khàn.
“Vợ à, ngày mai thay quần áo mới đi, anh muốn nhìn.”
Anh nói khiến cho động tác trên tay Dư Mạn Linh hơi ngừng lại một chút, nhưng cũng không nói gì. Cô thấy lau tóc cũng đủ rồi, vì vậy vòng qua phía sau anh mà lau chùi sạch sẽ từng vết nước còn lưu lại trên lưng anh.
Nhìn dấu vết trên lưng anh, mặt cô nóng bừng. Rõ ràng lúc trước cô đều không như vậy, hai lần gần đây, anh làm cho cô không nhịn được mà bám vào phía sau lưng anh, khi không chịu nổi nữa thì lại cắn lên cánh tay anh.
Nghĩ đến đây, nhịp tim trở nên hỗn loạn không có quy luật, cô ném chiếc khăn nhỏ vào trong lòng ngực anh rồi nói.
“Phía trước thì tự lau đi, sau khi lau khô thì thay quần áo rồi ra ăn cơm.” Cô nói xong rồi vén rèm vải lên và đi ra ngoài.
Vừa vặn gặp phải Lý Văn đi ra từ tây phòng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý mà cùng không nói chuyện,
Ba gian phòng bằng bùn lợp ngói cũng chỉ to có một chút, hai người nói chuyện ở đông phòng, Lý Văn đang ở tây phòng cũng nghe thấy rõ ràng.
Làm cho cô ấy ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, cảm thấy như đang xâm nhập vào khu vực riêng tư của người khác, vô cùng bối rối không được tự nhiên. Đây vẫn là chạng vạng, nếu là buổi tối thì làm sao bây giờ? Chẳng phải bản thân sẽ cứ như là bị nướng chín hay sao!
Qua vài phút, Đổng Kiến Huy thay quần xong, mặc lên một chiếc áo sơ mi màu xám rồi bước từng bước chân dài đi ra ngoài.
Khi ngồi xuống thạch đôn ở bên cạnh vợ, nhìn thấy trên bàn đá vẫn còn món trứng gà được xào từ sáng sớm mà dường như vẫn còn nguyên, còn có cá chiên, tổng cộng còn tám miếng, không ít đi một miếng nào.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt anh nhìn về phía vợ của mình.
“Buổi sáng em không ăn cơm sao?”
Bởi đau lòng vì cô cho nên anh không nhận thấy giọng nói của mình có chút lạnh lẽo hung dữ quá mức.
Nhưng mà Dư Mạn Linh vừa mới cầm lấy chiếc đũa, nghe thấy lời anh nói liền ngước mắt nhìn về phía anh, khi thấy anh xụ mặt xuống, trong lòng mạnh mẽ đau đớn từng chút một.
Tay cầm chiếc đũa cũng run theo, dường như bỗng nhiên bị đánh sập, cô không muốn tin anh đã hiện nguyên hình nhanh như vậy?
Còn nghĩ rằng lần này anh sẽ kiên trì lâu một chút!
Không nghĩ tới mộng đẹp này lại vỡ tan sớm như vậy. Buông chiếc đũa trong tay, cô tránh đi tầm mắt của anh, hít sâu một hơi rồi nói.
“Ăn nửa cái màn thầu, cùng hai quả trứng gà rồi.” Tuy rằng giọng nói bình tĩnh nhưng đôi tay trắng nõn lại túm chặt áo ngoài cũ nát, bán đứng tâm trạng căng thẳng cùng sợ hãi bây giờ của cô.
Đổng Kiến Huy nhận thấy được vợ mình khác thường, vì vậy cẩn thận nhìn lên thì thấy hốc mắt vợ mình đều đỏ lên.
Nhìn thấy vậy, Đổng Kiến Huy lập tức hoảng sợ, bản thân mình lo lắng cô không nỡ ăn nên để lại toàn bộ cho mình, đau lòng cô không nên ép dạ cầu toàn như vậy.
Vừa rồi tình thế cấp bách, vốn dĩ đã không chú ý tới ngữ điệu của mình quá mức đông cứng.
Anh vươn tay ra muốn ôm vợ vào trong lòng ngực để an ủi một chút, nhưng vừa mới vươn tay đi thì đã bị cô tránh đi.
Cứ như vậy khiến anh càng thêm luống cuống, một người cao to hơn một mét tám cứ thế ngồi xổm trước mặt vợ mình, vẻ mặt đầy kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào vợ mình rồi giải thích.
“Vừa rồi anh có chút sốt ruột, không hề có ý hung dữ với em.”
Giọng nói của anh mềm nhũn, Dư Mạn Linh hoàn toàn không còn cứng rắn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã.
Vừa rồi cô thật sự bị dọa rồi, còn nghĩ rằng anh lại khôi phục thành con người thô bạo, trong lòng đã nảy sinh ra tuyệt vọng khiến cô có chút đau đớn không chịu được.
Nhìn thấy vợ khóc, Đổng Kiến Huy vô cùng đau lòng, khuôn mặt trầm xuống rồi cứ thế bế ngang người cô lên, bước từng bước nặng nề vào phòng.
Lý Văn ngồi ở trên ghế đá có chút mơ hồ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế…?
Còn chưa biết rõ sao lại thế này thì trong sân chỉ còn lại có mỗi một mình.
Lại nhìn món trứng gà xào và cá chiên trên bàn rồi suy nghĩ rất nhiều lần.
Vừa rồi là anh hai thương chị dâu không ăn những món này nên giọng nói có chút nặng nề khiến cho chị dâu bị dọa khóc?
Trong phòng, Đổng Kiến Huy đau lòng nhìn cô vợ trong lồng ngực, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên vì khóc, chiếc mũi thanh tú cũng hơi phiếm hồng.
Nhìn thấy vậy, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô rồi dịu dàng giải thích.
“Vợ à, anh thật sự sai rồi, vừa rồi là anh lo lắng em không nỡ ăn, hầu như toàn bộ thời gian mỗi ngày anh đều ở bên ngoài, lại không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm em ăn cơm, lúc này mới hơi nóng vội, khiến cho giọng nói hơi nặng nề.”
Nghe thấy anh giải thích, Dư Mạn Linh cũng cảm thấy mình phản ứng có chút lớn. Cô không biết tại sao lại vậy, cảm giác gần đây bản thân trở nên yếu đuối dưới sự che chở của anh.
Hiện tại sau khi nghe thấy anh nói như vậy, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Ngón tay trắng nõn túm chặt áo sơ mi trước ngực anh, mi mắt hơi rũ xuống che khuất đi suy nghĩ trước mắt. Hàm răng cô cắn môi dưới, không mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà lúc này, Đổng Kiến Huy đột nhiên nói.
“Vợ à, hai bên này của em bị ướt rồi?”
Theo phương hướng ngón tay của anh, lúc này Dư Mạn Linh mới chú ý tới bản thân lại về sữa rồi.
Không đợi cô trả lời, Đổng Kiến Huy nghĩ đến gần đây anh đã nấu canh cá trích đậu hũ cho cô, vì vậy lại hỏi.
“Có phải sữa của em lại càng nhiều hơn lúc trước rồi phải không?”
Lau một chút, gương mặt trắng nõn của Dư Mạn Linh giống như đổ máu mà trở nên đỏ rực, thoát ra khỏi lồng ngực của anh rồi đưa lưng về phía anh và nói.
“Anh đi ra ngoài trước đi.”
Anh vui vẻ cong khóe miệng lên, dường như đến cái gáy cũng như muốn gãy ra rồi.
Giờ phút này, anh thật sự rất muốn vươn tay ôm vợ vào trong lòng ngực, nhưng ngại trên người đều là nước, hơn nữa thời tiết cũng lạnh, lúc này mới đè xuống xúc động trong lòng.
Ngửi mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người vợ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm chiếc cổ trắng nõn của vợ, cổ áo phập phồng theo động tác của cô, dường như có thể nhìn thấy dưới cổ áo là dấu hôn xanh tím đan xen nhau.
Hai mắt nhìn đăm đăm, anh không kiềm chế được mà di chuyển yếu hầu đã khô khốc một chút, mang theo tiếng nói đã trở lên khàn khàn.
“Vợ à, ngày mai thay quần áo mới đi, anh muốn nhìn.”
Anh nói khiến cho động tác trên tay Dư Mạn Linh hơi ngừng lại một chút, nhưng cũng không nói gì. Cô thấy lau tóc cũng đủ rồi, vì vậy vòng qua phía sau anh mà lau chùi sạch sẽ từng vết nước còn lưu lại trên lưng anh.
Nhìn dấu vết trên lưng anh, mặt cô nóng bừng. Rõ ràng lúc trước cô đều không như vậy, hai lần gần đây, anh làm cho cô không nhịn được mà bám vào phía sau lưng anh, khi không chịu nổi nữa thì lại cắn lên cánh tay anh.
Nghĩ đến đây, nhịp tim trở nên hỗn loạn không có quy luật, cô ném chiếc khăn nhỏ vào trong lòng ngực anh rồi nói.
“Phía trước thì tự lau đi, sau khi lau khô thì thay quần áo rồi ra ăn cơm.” Cô nói xong rồi vén rèm vải lên và đi ra ngoài.
Vừa vặn gặp phải Lý Văn đi ra từ tây phòng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý mà cùng không nói chuyện,
Ba gian phòng bằng bùn lợp ngói cũng chỉ to có một chút, hai người nói chuyện ở đông phòng, Lý Văn đang ở tây phòng cũng nghe thấy rõ ràng.
Làm cho cô ấy ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, cảm thấy như đang xâm nhập vào khu vực riêng tư của người khác, vô cùng bối rối không được tự nhiên. Đây vẫn là chạng vạng, nếu là buổi tối thì làm sao bây giờ? Chẳng phải bản thân sẽ cứ như là bị nướng chín hay sao!
Qua vài phút, Đổng Kiến Huy thay quần xong, mặc lên một chiếc áo sơ mi màu xám rồi bước từng bước chân dài đi ra ngoài.
Khi ngồi xuống thạch đôn ở bên cạnh vợ, nhìn thấy trên bàn đá vẫn còn món trứng gà được xào từ sáng sớm mà dường như vẫn còn nguyên, còn có cá chiên, tổng cộng còn tám miếng, không ít đi một miếng nào.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt anh nhìn về phía vợ của mình.
“Buổi sáng em không ăn cơm sao?”
Bởi đau lòng vì cô cho nên anh không nhận thấy giọng nói của mình có chút lạnh lẽo hung dữ quá mức.
Nhưng mà Dư Mạn Linh vừa mới cầm lấy chiếc đũa, nghe thấy lời anh nói liền ngước mắt nhìn về phía anh, khi thấy anh xụ mặt xuống, trong lòng mạnh mẽ đau đớn từng chút một.
Tay cầm chiếc đũa cũng run theo, dường như bỗng nhiên bị đánh sập, cô không muốn tin anh đã hiện nguyên hình nhanh như vậy?
Còn nghĩ rằng lần này anh sẽ kiên trì lâu một chút!
Không nghĩ tới mộng đẹp này lại vỡ tan sớm như vậy. Buông chiếc đũa trong tay, cô tránh đi tầm mắt của anh, hít sâu một hơi rồi nói.
“Ăn nửa cái màn thầu, cùng hai quả trứng gà rồi.” Tuy rằng giọng nói bình tĩnh nhưng đôi tay trắng nõn lại túm chặt áo ngoài cũ nát, bán đứng tâm trạng căng thẳng cùng sợ hãi bây giờ của cô.
Đổng Kiến Huy nhận thấy được vợ mình khác thường, vì vậy cẩn thận nhìn lên thì thấy hốc mắt vợ mình đều đỏ lên.
Nhìn thấy vậy, Đổng Kiến Huy lập tức hoảng sợ, bản thân mình lo lắng cô không nỡ ăn nên để lại toàn bộ cho mình, đau lòng cô không nên ép dạ cầu toàn như vậy.
Vừa rồi tình thế cấp bách, vốn dĩ đã không chú ý tới ngữ điệu của mình quá mức đông cứng.
Anh vươn tay ra muốn ôm vợ vào trong lòng ngực để an ủi một chút, nhưng vừa mới vươn tay đi thì đã bị cô tránh đi.
Cứ như vậy khiến anh càng thêm luống cuống, một người cao to hơn một mét tám cứ thế ngồi xổm trước mặt vợ mình, vẻ mặt đầy kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào vợ mình rồi giải thích.
“Vừa rồi anh có chút sốt ruột, không hề có ý hung dữ với em.”
Giọng nói của anh mềm nhũn, Dư Mạn Linh hoàn toàn không còn cứng rắn được nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã.
Vừa rồi cô thật sự bị dọa rồi, còn nghĩ rằng anh lại khôi phục thành con người thô bạo, trong lòng đã nảy sinh ra tuyệt vọng khiến cô có chút đau đớn không chịu được.
Nhìn thấy vợ khóc, Đổng Kiến Huy vô cùng đau lòng, khuôn mặt trầm xuống rồi cứ thế bế ngang người cô lên, bước từng bước nặng nề vào phòng.
Lý Văn ngồi ở trên ghế đá có chút mơ hồ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế…?
Còn chưa biết rõ sao lại thế này thì trong sân chỉ còn lại có mỗi một mình.
Lại nhìn món trứng gà xào và cá chiên trên bàn rồi suy nghĩ rất nhiều lần.
Vừa rồi là anh hai thương chị dâu không ăn những món này nên giọng nói có chút nặng nề khiến cho chị dâu bị dọa khóc?
Trong phòng, Đổng Kiến Huy đau lòng nhìn cô vợ trong lồng ngực, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên vì khóc, chiếc mũi thanh tú cũng hơi phiếm hồng.
Nhìn thấy vậy, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô rồi dịu dàng giải thích.
“Vợ à, anh thật sự sai rồi, vừa rồi là anh lo lắng em không nỡ ăn, hầu như toàn bộ thời gian mỗi ngày anh đều ở bên ngoài, lại không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm em ăn cơm, lúc này mới hơi nóng vội, khiến cho giọng nói hơi nặng nề.”
Nghe thấy anh giải thích, Dư Mạn Linh cũng cảm thấy mình phản ứng có chút lớn. Cô không biết tại sao lại vậy, cảm giác gần đây bản thân trở nên yếu đuối dưới sự che chở của anh.
Hiện tại sau khi nghe thấy anh nói như vậy, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Ngón tay trắng nõn túm chặt áo sơ mi trước ngực anh, mi mắt hơi rũ xuống che khuất đi suy nghĩ trước mắt. Hàm răng cô cắn môi dưới, không mở miệng nói chuyện.
Nhưng mà lúc này, Đổng Kiến Huy đột nhiên nói.
“Vợ à, hai bên này của em bị ướt rồi?”
Theo phương hướng ngón tay của anh, lúc này Dư Mạn Linh mới chú ý tới bản thân lại về sữa rồi.
Không đợi cô trả lời, Đổng Kiến Huy nghĩ đến gần đây anh đã nấu canh cá trích đậu hũ cho cô, vì vậy lại hỏi.
“Có phải sữa của em lại càng nhiều hơn lúc trước rồi phải không?”
Lau một chút, gương mặt trắng nõn của Dư Mạn Linh giống như đổ máu mà trở nên đỏ rực, thoát ra khỏi lồng ngực của anh rồi đưa lưng về phía anh và nói.
“Anh đi ra ngoài trước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất