Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)
Chương 8: Em Gầy Quá, Ăn Nhiều Một Chút
Anh đã thực sự thay đổi sao? Dư Mạn Linh không dám xác định, cái gọi là sửa chữa sai lầm này có thể kéo dài được bao lâu, cô không rõ ràng lắm, dù sao thì chó cũng không thể thay đổi được tính ăn phân.
Cô không thể đem hy vọng gửi gắm vào anh được.
Sau khi vợ mình ngồi xuống, Đổng Kiến Huy gắp một cái đùi thỏ đặt vào bát của cô rồi nói.
"Sau khi cơm nước xong, em giúp anh tìm một sợi dây thừng nhỏ màu đỏ, còn có vải bố, sáng mai anh còn muốn lên núi."
Tranh thủ khi mùa đông còn chưa tới, thời điểm khi mặt đất vẫn còn mềm, anh phải dùng tốc độ nhanh nhất nhớ rõ những nơi có thể đào được nhân sâm, sau đó đi đến từng chỗ một.
Nếu không chờ đầu xuân năm sau, một khi chuyện anh đào nhân sâm để bán lấy tiền truyền ra, sẽ dấy lên một làn sóng phong trào đi đào nhân sâm!
Chờ đến lúc đó, muốn dựa vào việc này để kiếm tiền lần nữa sẽ rất khó khăn, cho nên trong thời gian này, anh phải đem những chỗ có thể đào được nhân sâm mà mình biết, đem đào lên cho bằng hết.
Trước mắt, đây là biện pháp nhanh nhất để kiếm tiền, chờ để tích góp một số tiền.
Chờ đến khi cả nước bước vào giai đoạn mở cửa rộng rãi, anh có thể dùng số tiền trên tay tiến hành bước đầu tư tiếp theo.
Nghe anh nói vậy, Dư Mạn Linh trước tiên là sửng sốt một lúc, nhưng sau đó hiểu được anh định làm gì, cô chỉ gật đầu, cái gì cũng không nói.
Đêm hôm qua không biết vận khí anh như thế nào mà có thể đào được nhân sâm, còn bán được tiền, nhưng làm sao mà may mắn được nhiều lần như vậy.
Cô vốn muốn nhắc nhở anh, nếu thực sự muốn kiếm tiền, anh có thể đi tìm một công việc, mặc dù một ngày chỉ kiếm được mấy đồng, nhưng vẫn tốt hơn là không có thu nhập.
Lại lần nữa nghĩ đến bản tính của anh, chỉ cần anh không chạy đi cờ bạc hay uống rượu bậy bạ thì cứ làm theo ý anh muốn đi.
Cầm chiếc đũa, chuẩn bị gắp cái đùi thỏ từ trong bát bỏ trở về.
Đổng Kiến Huy thấy động tác của cô, vội vàng lấy chuyện đứa nhỏ ra làm cái cớ để ngăn cô lại mà nói.
"Em gầy quá, ăn nhiều một chút, bằng không đứa nhỏ sẽ không có sữa uống, sữa bột dù tốt đến đâu cũng không bằng sữa mẹ được."
Vừa nói anh vừa đẩy bát canh cá trích màu trắng ngà nấu với đậu phụ bên kia về phía cô.
"Món này gọi là canh cá trích đậu phụ, em uống cho có sữa cho con bú."
Lời nói của anh rước lấy một cái trừng mắt giận dữ của Dư Mạn Linh, tay nắm chặt chiếc đũa đến các khớp xương trắng bệch, nhưng cô cũng không từ chối nữa, chậm rãi gặm đùi thỏ.
Bận rộn một ngày một đêm làm Đổng Kiến Huy lúc này cũng bị mệt mỏi bủa vây, ăn liền tầm 4 cái bánh ngô nhân thịt thỏ.
Bây giờ mới từ từ lấp đầy bụng.
Hướng về phía người vợ đang nhai chậm nuốt kỹ nói.
“Anh đi ngủ trước, bát đũa em cứ đặt ở đó, sáng mai anh thu dọn.” Nói rồi anh cũng đứng dậy, vén rèm lên xoay người đi vào trong phòng.
Anh cởi bỏ quần áo trên người, cả người vạm vỡ chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót lớn, vừa nằm xuống lập tức ngủ say.
Chờ lúc Dư Mạn Linh rửa bát đũa xong xuôi trở về phòng, nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, cúi xuống nhặt quần áo của anh trên mặt đất lên.
Cô cầm chúng rồi đi ra ngoài, nương theo ánh sáng trăng, giặt sạch quần áo cho anh.
Sau đó lại đến phòng bếp, đóng cửa lại, ở bên trong lau sơ thân thể một chút rồi mặc quần áo vào.
Sau khi làm xong mọi việc, cô lê tấm thân mệt mỏi, khóa chặt cửa rồi quay trở lại phòng ngủ.
Cô không chú ý dưới chân, đá vào cái sọt một cái.
Đồ đạc bên trong văng ra ngoài.
Nhìn thấy hai bao giấy dầu gói đồ rơi trên mặt đất, cô nhặt lên mở ra thì thấy một bộ quần áo phụ nữ mới tinh.
Đem một bao khác nhỏ hơn tháo ra, bên trong vậy mà là ba bộ quần áo trẻ em.
Thấy vậy, ánh mắt cô rơi xuống người đàn ông đang ngủ trên giường, nhìn chằm chằm người đang ngủ một hồi.
Yên lặng thu dọn đồ đạc cho ổn thỏa, cởi sợi dây trên chiếc áo khoác màu đỏ khi cưới xuống, cuộn lại thành một cục rồi đặt lên bàn.
Thổi tắt ngọn lửa đèn dầu, mò mẫm lên giường.
Cô không thể đem hy vọng gửi gắm vào anh được.
Sau khi vợ mình ngồi xuống, Đổng Kiến Huy gắp một cái đùi thỏ đặt vào bát của cô rồi nói.
"Sau khi cơm nước xong, em giúp anh tìm một sợi dây thừng nhỏ màu đỏ, còn có vải bố, sáng mai anh còn muốn lên núi."
Tranh thủ khi mùa đông còn chưa tới, thời điểm khi mặt đất vẫn còn mềm, anh phải dùng tốc độ nhanh nhất nhớ rõ những nơi có thể đào được nhân sâm, sau đó đi đến từng chỗ một.
Nếu không chờ đầu xuân năm sau, một khi chuyện anh đào nhân sâm để bán lấy tiền truyền ra, sẽ dấy lên một làn sóng phong trào đi đào nhân sâm!
Chờ đến lúc đó, muốn dựa vào việc này để kiếm tiền lần nữa sẽ rất khó khăn, cho nên trong thời gian này, anh phải đem những chỗ có thể đào được nhân sâm mà mình biết, đem đào lên cho bằng hết.
Trước mắt, đây là biện pháp nhanh nhất để kiếm tiền, chờ để tích góp một số tiền.
Chờ đến khi cả nước bước vào giai đoạn mở cửa rộng rãi, anh có thể dùng số tiền trên tay tiến hành bước đầu tư tiếp theo.
Nghe anh nói vậy, Dư Mạn Linh trước tiên là sửng sốt một lúc, nhưng sau đó hiểu được anh định làm gì, cô chỉ gật đầu, cái gì cũng không nói.
Đêm hôm qua không biết vận khí anh như thế nào mà có thể đào được nhân sâm, còn bán được tiền, nhưng làm sao mà may mắn được nhiều lần như vậy.
Cô vốn muốn nhắc nhở anh, nếu thực sự muốn kiếm tiền, anh có thể đi tìm một công việc, mặc dù một ngày chỉ kiếm được mấy đồng, nhưng vẫn tốt hơn là không có thu nhập.
Lại lần nữa nghĩ đến bản tính của anh, chỉ cần anh không chạy đi cờ bạc hay uống rượu bậy bạ thì cứ làm theo ý anh muốn đi.
Cầm chiếc đũa, chuẩn bị gắp cái đùi thỏ từ trong bát bỏ trở về.
Đổng Kiến Huy thấy động tác của cô, vội vàng lấy chuyện đứa nhỏ ra làm cái cớ để ngăn cô lại mà nói.
"Em gầy quá, ăn nhiều một chút, bằng không đứa nhỏ sẽ không có sữa uống, sữa bột dù tốt đến đâu cũng không bằng sữa mẹ được."
Vừa nói anh vừa đẩy bát canh cá trích màu trắng ngà nấu với đậu phụ bên kia về phía cô.
"Món này gọi là canh cá trích đậu phụ, em uống cho có sữa cho con bú."
Lời nói của anh rước lấy một cái trừng mắt giận dữ của Dư Mạn Linh, tay nắm chặt chiếc đũa đến các khớp xương trắng bệch, nhưng cô cũng không từ chối nữa, chậm rãi gặm đùi thỏ.
Bận rộn một ngày một đêm làm Đổng Kiến Huy lúc này cũng bị mệt mỏi bủa vây, ăn liền tầm 4 cái bánh ngô nhân thịt thỏ.
Bây giờ mới từ từ lấp đầy bụng.
Hướng về phía người vợ đang nhai chậm nuốt kỹ nói.
“Anh đi ngủ trước, bát đũa em cứ đặt ở đó, sáng mai anh thu dọn.” Nói rồi anh cũng đứng dậy, vén rèm lên xoay người đi vào trong phòng.
Anh cởi bỏ quần áo trên người, cả người vạm vỡ chỉ chừa lại mỗi chiếc quần lót lớn, vừa nằm xuống lập tức ngủ say.
Chờ lúc Dư Mạn Linh rửa bát đũa xong xuôi trở về phòng, nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, cúi xuống nhặt quần áo của anh trên mặt đất lên.
Cô cầm chúng rồi đi ra ngoài, nương theo ánh sáng trăng, giặt sạch quần áo cho anh.
Sau đó lại đến phòng bếp, đóng cửa lại, ở bên trong lau sơ thân thể một chút rồi mặc quần áo vào.
Sau khi làm xong mọi việc, cô lê tấm thân mệt mỏi, khóa chặt cửa rồi quay trở lại phòng ngủ.
Cô không chú ý dưới chân, đá vào cái sọt một cái.
Đồ đạc bên trong văng ra ngoài.
Nhìn thấy hai bao giấy dầu gói đồ rơi trên mặt đất, cô nhặt lên mở ra thì thấy một bộ quần áo phụ nữ mới tinh.
Đem một bao khác nhỏ hơn tháo ra, bên trong vậy mà là ba bộ quần áo trẻ em.
Thấy vậy, ánh mắt cô rơi xuống người đàn ông đang ngủ trên giường, nhìn chằm chằm người đang ngủ một hồi.
Yên lặng thu dọn đồ đạc cho ổn thỏa, cởi sợi dây trên chiếc áo khoác màu đỏ khi cưới xuống, cuộn lại thành một cục rồi đặt lên bàn.
Thổi tắt ngọn lửa đèn dầu, mò mẫm lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất