Thập Niên 70: Tháo Hán Trùng Sinh Chuộc Lỗi Với Tiểu Kiều Thê (H)

Chương 9: Cứng

Trước Sau
Đổng Kiến Huy cảm giác lần này đã ngủ một mạch đến trời đất tối tăm.

Ngay cả con gái thức dậy khóc nháo hai lần vào ban đêm, cũng không thể đánh thức anh dậy.

Cho đến tận sáng sớm, bầu trời lờ mờ sáng lên, anh theo đồng hồ sinh học nghiêm túc của mình mở mắt ra.

Đập vào mi mắt anh không phải là phòng bệnh sang trọng của mình, mà là những xà nhà cũ nát của mấy chục năm trước đây…

Anh lúc này mới nhớ ra bản thân đang ở nào.

Xoay người, nhìn thấy vợ mình cơ thể co lại, quay mặt vào tường, đưa lưng về phía anh.

Trên chiếc giường không tính là quá lớn, thật sự là cùng anh kéo ra một khoảng cách thật dài.

Nhìn thân thể trắng nõn gầy gò của cô, chỉ mặc một chiếc áo lót đã sờn cũ, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng mịn màng, non mềm hồng nhuận.

Anh nhìn đến nuốt một ngụm nước bọt, dù sao đời trước sau khi cô ra đi, anh cũng chưa từng tìm phụ nữ lần nào nữa.

Đã thanh tâm quả dục mấy chục năm, nay lại nhìn thấy vợ mình gần ngay bên cạnh như vậy, thứ đáng xấu hổ phía dưới lại cứng lên.

Yết hầu khô khốc lên xuống một chút, anh vươn tay thật cẩn thận ôm cô vào lòng, xúc cảm ấm áp mềm mại mịn màng trong tay mới khiến anh chân chính cảm thấy được mình thật sự trở về tuổi hai mươi.

Hết thảy cứ như một giấc mơ, quá không chân thực.

Khi anh còn muốn tiến thêm bước nữa, thì cảm giác được tứ chi trong lồng ngực trong phút chốc trở nên cứng đờ, phản ứng này của vợ hiển nhiên là kháng cự lại sự đụng chạm của anh, biết mình làm cô tỉnh giấc.



Đè nén chua xót trong lòng, nhịn xuống dục vọng, anh xoay người xuống giường.

Mặc một chiếc quần lót lớn, để cơ thể trần trụi, đôi chân dài đi từng bước lớn vào nhà vệ sinh khô ráo bên ngoài, một mùi hăng hắc xộc vào mũi anh.

Sau khi nín thở xả nước, anh cúi đầu nhìn người anh em bên dưới, dù đã xả nước xong nhưng nó vẫn tràn đầy sức sống như cũ.

Nhìn cây gậy thịt to lớn nặng trĩu của mình, anh không khỏi thở dài, đúng là tuổi trẻ thân thể tốt mà.

Nhét nó lại vào trong quần lót, anh thầm nghĩ, thời gian này chỉ có thể để nó chịu khổ một lúc thôi.

Chờ đến khi vợ không còn phản cảm với anh nữa, lúc đó anh sẽ đền bù thật tốt.

Anh gỡ quần áo đã giặt sạch khỏi dây phơi, hít hà mùi xà phòng sạch sẽ và sảng khoái trên nó.

Cũng bất chấp quần áo còn ẩm ướt, lưu loát mặc lên người.

Sau đó anh lại rón rén quay trở về phòng, lấy những thứ trong giỏ ra, từng cái từng cái đặt lên bàn.

Lúc này Dư Mãn Linh từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt lạnh lùng nói với Đổng Kiến Huy.

"Nếu anh thực sự muốn sửa đổi, thì tìm một việc gì mà làm đi, một ngày mấy đồng tiền, một tháng cũng được trên dưới hơn mười tệ."

Mặc dù không bằng một công nhân bình thường lương tháng kiếm được hơn 30 tệ, nhưng ở nông thôn cũng đủ sinh sống.



Nghe vợ chủ động bắt chuyện với mình, Đổng Kiến Huy vô cùng vui sướng dừng động tác trên tay.

Biết cô muốn anh tìm một việc làm đến nơi đến chốn, nhưng ông trời đã ban cho anh cơ hội có một việc làm cả đời cầu còn không được.

Làm sao có thể không tận dụng tốt cho được! Nhưng những điều này cũng không thể nói với cô lúc này.

Thời điển anh hoàn thanh xong tất cả mọi việc, có được một số vốn nhất định để bắt đầu bước sang một tầng lớp khác.

Một hai năm tới đây là giai đoạn mấu chốt.

Đời trước của anh, sau khi mẹ con cô ra đi, anh như một con chó nhà có tang, vô tri vô giác đi ở bên ngoài không có đích đến một vài ngày, sau đó anh tình cờ gặp được quý nhân.

Anh mới có cơ hội đến phụ bếp sau của một nhà hàng do nhà nước quản lý.

Tiếp theo nữa, với một hình tượng tốt, anh được chuyển đến sảnh lớn làm phục vụ, rồi dần dần được đề bạt thăng chức lên làm quản lý.

Cũng chính vì điều này, mà anh có cơ hội tiếp xúc với một số nhân vật lớn mà bình thường không thể gặp được.

Đời này anh cũng không thể dựa theo khuôn khổ cuộc sống của kiếp trước mà phát triển được, anh cần phải dựa vào hai tay của mình, tích góp được một số tiền đầu tiên càng sớm càng tốt.

Cho nên, đào nhân sâm là phương thức kiếm tiền nhanh nhất.

Anh không thể như kẻ mù lòa lang thang trong rừng hoang núi sâu, hoàn toàn dựa vào may rủi để tìm nhân sâm được, dù sao những chuyện như vậy đều ít đến đáng thương, vài người mười ngày nửa tháng cũng không tìm thấy một gốc nhân sâm nào.

Bản thân anh hiện tại có được ký ức đời trước, cũng biết rõ nơi nào có nhân sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau