[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày
Chương 24: Tháng Chạp (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hấp dẫn bọn nhỏ nhất chính là cây táo ngoài đồng đã chín muồi, dáng vẻ xấu xí, nhưng bởi vì thời gian nắng ở Tây Nam dài, cây táo trưởng thành đường trái tim, hương vị vô cùng ngọt ngào. Trong thời đại không có đồ ăn vặt mỹ vị hiếm có này, Lăng Nguyệt là người ăn vô số trái cây còn bị nó mê hoặc.
Ngoại trừ cây táo, còn có cây hạch đào, hái quả hạch đào về nhà phơi nắng cho khô, có thể làm đồ ăn vặt, còn có thể làm bánh quả hạch đào, túi hạch đào.
Ngoại trừ thứ mọc trên cây, đương nhiên không thể thiếu động vật hoang dã chạy trên mặt đất. Mùa đông thỏ rừng chuột núi béo ú, đám tiểu tử Lăng gia dẫn em gái lên núi, chính là muốn bắt thỏ rừng.
Trên núi Thanh Long, Tiểu Tam Lăng Tuyên dẫn đầu, sau khi tìm được hang thỏ, vội chỉ huy lên.
“Lăng Vĩ và Lăng Lang hai người các em mỗi người cầm một túi thủ bên hai lỗ hang, Lăng Xán và Lăng Hổ các em tìm một ít cỏ khô tới đây nhóm lửa ngay cửa hang, quạt khói vào trong hang, anh thủ bên động bên này, Lăng Phách em xem chừng Lăng Đường và cục cưng cho tốt.”
“Vâng, anh Ba.” Mấy đứa tiểu tử nhanh chóng hành động.
Lăng Phách lối kéo em trai em gái ở một bên nhìn, hận không thể tự mình đi tới làm việc, nhìn Lăng Đường ghét bỏ đồng thời dùng đôi mắt trông mong nhìn các anh trai, đều tại người này, sẽ chạy loạn, không giống em gái, ngoan ngoãn, ôi! Làm anh thực sự quá khó khăn.
Sau khi đốt lửa, khói cuồn cuộn không ngừng được quạt vào trong hang thỏ, sau mười lăm phút, những hang thỏ khác cũng bắt đầu bốc khói. Tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương, không dám lên tiếng, tiếp tục quạt khói, một lát sau, Tiểu Tứ Lăng Lang dẫn đầu bắt được một con thỏ vào túi, tiếp theo Tiểu Ngũ Lăng Vĩ cũng thu hoạch được một con thỏ.
“A a a, bắt được thỏ.” Tiểu Lăng Đường hưng phấn hét lên, hất tay Lăng Phách ra muốn xông lên phía trước nhìn, bị Lăng Phách kéo lại, chỉ biết tiểu tử này không an phận, thấy em gái ngoan hơn, nắm tay ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Lăng Tuyên nghĩ hang thỏ lớn như vậy nhất định không chỉ có hai: “Tiếp tục nhóm lửa, quạt khói.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát, ngoài cửa hang Lăng Tuyên bắt được một con thỏ to, lúc buộc chặt túi, mấy con thỏ nhỏ lại chạy ra, con thỏ nhỏ chạy không nhanh, Lăng Xán và Lăng Hổ mỗi người nhào một con, còn có chạy tới bên chỗ Lăng Nguyệt, Lăng Phách vội buông tay em trai em gái ra bắt lấy con thỏ nhỏ.
Lăng Phách vui vẻ không thôi, mình cũng bắt được thỏ, cao hứng giơ thỏ lên trước mặt Lăng Nguyệt: “Em gái, nhìn thỏ. Muốn sờ không?”
Lăng Nguyệt nể tình sờ sờ, Lăng Phách càng vui vẻ hơn. Lăng Đường cũng vội đến gần: “Anh trai, em cũng muốn sờ.”
“Sờ đi.” Lăng Phách bất đắc dĩ để Lăng Đường sờ thỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi tận diệt cả nhà thỏ, Lăng Tuyên hài lòng dập tắt cây đuốc cùng bọn em trai, dẫn em trai em gái, xách theo thỏ xuống núi.
Buổi tối, làm thịt con thỏ lớn nhất ăn.
Thím Ba Lý Hồng Mai sau khi xử lý thịt thỏ xong thì luộc sơ nước, tiếp đến bỏ dầu hương liệu hành gừng và ớt vào, bỏ thịt thỏ vào xào, sau đó thêm nấm khô đã ngâm nước vào, khoai tây, cộng thêm lượng rượu và nước phù hợp, đun lửa lớn sau đó hầm rút nước.
Lúc thịt thỏ còn chưa nấu xong, trong không khí đã tràn ngập mùi thơm, Lăng Đường ăn hàng cũng thèm ăn chạy vào phòng bếp vừa nhìn lại ngắm, đợi đến lúc ăn cơm tối, ăn thịt vào miệng: “A, thật là nóng.” Nhưng Lăng Đường không bỏ được miếng thịt đã vào miệng, vừa thổi vừa ăn. Khiến cho những người lớn buồn cười không ngớt.
Hấp dẫn bọn nhỏ nhất chính là cây táo ngoài đồng đã chín muồi, dáng vẻ xấu xí, nhưng bởi vì thời gian nắng ở Tây Nam dài, cây táo trưởng thành đường trái tim, hương vị vô cùng ngọt ngào. Trong thời đại không có đồ ăn vặt mỹ vị hiếm có này, Lăng Nguyệt là người ăn vô số trái cây còn bị nó mê hoặc.
Ngoại trừ cây táo, còn có cây hạch đào, hái quả hạch đào về nhà phơi nắng cho khô, có thể làm đồ ăn vặt, còn có thể làm bánh quả hạch đào, túi hạch đào.
Ngoại trừ thứ mọc trên cây, đương nhiên không thể thiếu động vật hoang dã chạy trên mặt đất. Mùa đông thỏ rừng chuột núi béo ú, đám tiểu tử Lăng gia dẫn em gái lên núi, chính là muốn bắt thỏ rừng.
Trên núi Thanh Long, Tiểu Tam Lăng Tuyên dẫn đầu, sau khi tìm được hang thỏ, vội chỉ huy lên.
“Lăng Vĩ và Lăng Lang hai người các em mỗi người cầm một túi thủ bên hai lỗ hang, Lăng Xán và Lăng Hổ các em tìm một ít cỏ khô tới đây nhóm lửa ngay cửa hang, quạt khói vào trong hang, anh thủ bên động bên này, Lăng Phách em xem chừng Lăng Đường và cục cưng cho tốt.”
“Vâng, anh Ba.” Mấy đứa tiểu tử nhanh chóng hành động.
Lăng Phách lối kéo em trai em gái ở một bên nhìn, hận không thể tự mình đi tới làm việc, nhìn Lăng Đường ghét bỏ đồng thời dùng đôi mắt trông mong nhìn các anh trai, đều tại người này, sẽ chạy loạn, không giống em gái, ngoan ngoãn, ôi! Làm anh thực sự quá khó khăn.
Sau khi đốt lửa, khói cuồn cuộn không ngừng được quạt vào trong hang thỏ, sau mười lăm phút, những hang thỏ khác cũng bắt đầu bốc khói. Tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương, không dám lên tiếng, tiếp tục quạt khói, một lát sau, Tiểu Tứ Lăng Lang dẫn đầu bắt được một con thỏ vào túi, tiếp theo Tiểu Ngũ Lăng Vĩ cũng thu hoạch được một con thỏ.
“A a a, bắt được thỏ.” Tiểu Lăng Đường hưng phấn hét lên, hất tay Lăng Phách ra muốn xông lên phía trước nhìn, bị Lăng Phách kéo lại, chỉ biết tiểu tử này không an phận, thấy em gái ngoan hơn, nắm tay ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Lăng Tuyên nghĩ hang thỏ lớn như vậy nhất định không chỉ có hai: “Tiếp tục nhóm lửa, quạt khói.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát, ngoài cửa hang Lăng Tuyên bắt được một con thỏ to, lúc buộc chặt túi, mấy con thỏ nhỏ lại chạy ra, con thỏ nhỏ chạy không nhanh, Lăng Xán và Lăng Hổ mỗi người nhào một con, còn có chạy tới bên chỗ Lăng Nguyệt, Lăng Phách vội buông tay em trai em gái ra bắt lấy con thỏ nhỏ.
Lăng Phách vui vẻ không thôi, mình cũng bắt được thỏ, cao hứng giơ thỏ lên trước mặt Lăng Nguyệt: “Em gái, nhìn thỏ. Muốn sờ không?”
Lăng Nguyệt nể tình sờ sờ, Lăng Phách càng vui vẻ hơn. Lăng Đường cũng vội đến gần: “Anh trai, em cũng muốn sờ.”
“Sờ đi.” Lăng Phách bất đắc dĩ để Lăng Đường sờ thỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi tận diệt cả nhà thỏ, Lăng Tuyên hài lòng dập tắt cây đuốc cùng bọn em trai, dẫn em trai em gái, xách theo thỏ xuống núi.
Buổi tối, làm thịt con thỏ lớn nhất ăn.
Thím Ba Lý Hồng Mai sau khi xử lý thịt thỏ xong thì luộc sơ nước, tiếp đến bỏ dầu hương liệu hành gừng và ớt vào, bỏ thịt thỏ vào xào, sau đó thêm nấm khô đã ngâm nước vào, khoai tây, cộng thêm lượng rượu và nước phù hợp, đun lửa lớn sau đó hầm rút nước.
Lúc thịt thỏ còn chưa nấu xong, trong không khí đã tràn ngập mùi thơm, Lăng Đường ăn hàng cũng thèm ăn chạy vào phòng bếp vừa nhìn lại ngắm, đợi đến lúc ăn cơm tối, ăn thịt vào miệng: “A, thật là nóng.” Nhưng Lăng Đường không bỏ được miếng thịt đã vào miệng, vừa thổi vừa ăn. Khiến cho những người lớn buồn cười không ngớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất