[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 31:
Tần Kinh Trập nghĩ, nếu cô có thể kiếm được một ít mang đến đây bán thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Nhưng đi đâu để kiếm đây?
Dù sao thì người bình thường cũng không dám mang những thứ này ra.
Trong lòng tính toán chuyện này, Tần Kinh Trập xách đồ đến một góc vắng vẻ, trong lòng mặc niệm liền trở về phòng.
Tần Tiểu Mãn đang ngủ, vì có muỗi nên ngủ không được yên giấc.
Thời gian bên này của cô không thể xác định được, cô chỉ có thể đếm thầm từng giây.
Tính toán bên này trôi qua mười phút thì bên kia sẽ trôi qua bao lâu.
Như vậy là có thể biết được hai bên chênh lệch nhau bao nhiêu thời gian.
Lấy ra một cái bánh bao ăn cùng với dưa muối.
Đến khi đếm thầm được sáu trăm số, bánh bao cũng ăn xong, cô liền đi đến con hẻm phía sau siêu thị.
Vừa mới đứng vững, cô liền vội vã chạy đến siêu thị.
Vào đến siêu thị nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn hai mươi phút trôi qua.
Cô lập tức hiểu ra thời gian bên này trôi nhanh hơn thời gian bên kia một nửa.
Bên này trôi qua mười hai giờ thì bên kia trôi qua sáu giờ.
Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao bên kia cô trôi qua một ngày thì bên này lại trôi qua một ngày một đêm.
Hiểu ra được điều này, Tần Kinh Trập nhanh chóng lại nghĩ đến một vấn đề.
Nếu thời gian bên này trôi nhanh hơn, cô ở bên này nhiều hơn thì có phải sẽ già nhanh hơn không?
Nhưng nghĩ lại, già nhanh hơn thì có vẻ không đáng sợ bằng nghèo.
Thấy thời gian sắp đến hai giờ, cô vội vã đến ruộng lúa.
Dì Ngô và những người khác đã đi làm rồi, Tần Kinh Trập cũng vội vàng đi làm.
Đối với việc cô đến muộn mấy phút này cũng không có ai nói gì.
Tần Kinh Trập làm việc rất nhanh, không lâu sau đã đuổi kịp dì Ngô.
Dì Ngô thấy cô làm việc chăm chỉ như vậy, liền hạ giọng nói với Tần Kinh Trập: "Dù sao cũng không có ai giám sát, cháu không cần phải làm việc chăm chỉ như vậy."
Lười biếng một chút cũng không sao, dù sao thì cuối cùng cũng được trả tiền như nhau.
Tần Kinh Trập chỉ cười lắc đầu không nói gì, chỉ là động tác trên tay vẫn không ngừng.
Dì Ngô nhìn cô như vậy với vẻ mặt bất lực, cũng không khuyên cô nữa.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Tần Kinh Trập lại kiếm được một trăm tệ.
"Dì ơi." Tần Kinh Trập nhìn dì Ngô hỏi: "Cháu muốn mua chiếu mát và màn chống muỗi các thứ. Siêu thị nhỏ kia đắt quá, có chỗ nào rẻ hơn để mua những thứ này không ạ?"
Dì Ngô mỉm cười: "Cái này còn không dễ sao?"
Dì Ngô nói với Tần Kinh Trập bình thường mua đồ ăn các thứ thì họ đều mua ở siêu thị nhỏ này nhưng một số đồ dùng hàng ngày thì đều mua ở cửa hàng tạp hóa trong trấn.
Cửa hàng tạp hóa chính là hợp tác xã cung ứng ngày xưa tiến hóa thành nên đồ đạc đều rất rẻ, chỉ là có một số chất lượng không được tốt lắm.
Tần Kinh Trập nghe xong liền phấn chấn, vội vàng hỏi cách đi đến trấn.
Chất lượng tốt hay không không quan trọng, dùng tạm. Đợi sau này kiếm được tiền rồi đổi cái mới cũng được.
Nhưng đi đâu để kiếm đây?
Dù sao thì người bình thường cũng không dám mang những thứ này ra.
Trong lòng tính toán chuyện này, Tần Kinh Trập xách đồ đến một góc vắng vẻ, trong lòng mặc niệm liền trở về phòng.
Tần Tiểu Mãn đang ngủ, vì có muỗi nên ngủ không được yên giấc.
Thời gian bên này của cô không thể xác định được, cô chỉ có thể đếm thầm từng giây.
Tính toán bên này trôi qua mười phút thì bên kia sẽ trôi qua bao lâu.
Như vậy là có thể biết được hai bên chênh lệch nhau bao nhiêu thời gian.
Lấy ra một cái bánh bao ăn cùng với dưa muối.
Đến khi đếm thầm được sáu trăm số, bánh bao cũng ăn xong, cô liền đi đến con hẻm phía sau siêu thị.
Vừa mới đứng vững, cô liền vội vã chạy đến siêu thị.
Vào đến siêu thị nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn hai mươi phút trôi qua.
Cô lập tức hiểu ra thời gian bên này trôi nhanh hơn thời gian bên kia một nửa.
Bên này trôi qua mười hai giờ thì bên kia trôi qua sáu giờ.
Như vậy cũng có thể hiểu được tại sao bên kia cô trôi qua một ngày thì bên này lại trôi qua một ngày một đêm.
Hiểu ra được điều này, Tần Kinh Trập nhanh chóng lại nghĩ đến một vấn đề.
Nếu thời gian bên này trôi nhanh hơn, cô ở bên này nhiều hơn thì có phải sẽ già nhanh hơn không?
Nhưng nghĩ lại, già nhanh hơn thì có vẻ không đáng sợ bằng nghèo.
Thấy thời gian sắp đến hai giờ, cô vội vã đến ruộng lúa.
Dì Ngô và những người khác đã đi làm rồi, Tần Kinh Trập cũng vội vàng đi làm.
Đối với việc cô đến muộn mấy phút này cũng không có ai nói gì.
Tần Kinh Trập làm việc rất nhanh, không lâu sau đã đuổi kịp dì Ngô.
Dì Ngô thấy cô làm việc chăm chỉ như vậy, liền hạ giọng nói với Tần Kinh Trập: "Dù sao cũng không có ai giám sát, cháu không cần phải làm việc chăm chỉ như vậy."
Lười biếng một chút cũng không sao, dù sao thì cuối cùng cũng được trả tiền như nhau.
Tần Kinh Trập chỉ cười lắc đầu không nói gì, chỉ là động tác trên tay vẫn không ngừng.
Dì Ngô nhìn cô như vậy với vẻ mặt bất lực, cũng không khuyên cô nữa.
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Tần Kinh Trập lại kiếm được một trăm tệ.
"Dì ơi." Tần Kinh Trập nhìn dì Ngô hỏi: "Cháu muốn mua chiếu mát và màn chống muỗi các thứ. Siêu thị nhỏ kia đắt quá, có chỗ nào rẻ hơn để mua những thứ này không ạ?"
Dì Ngô mỉm cười: "Cái này còn không dễ sao?"
Dì Ngô nói với Tần Kinh Trập bình thường mua đồ ăn các thứ thì họ đều mua ở siêu thị nhỏ này nhưng một số đồ dùng hàng ngày thì đều mua ở cửa hàng tạp hóa trong trấn.
Cửa hàng tạp hóa chính là hợp tác xã cung ứng ngày xưa tiến hóa thành nên đồ đạc đều rất rẻ, chỉ là có một số chất lượng không được tốt lắm.
Tần Kinh Trập nghe xong liền phấn chấn, vội vàng hỏi cách đi đến trấn.
Chất lượng tốt hay không không quan trọng, dùng tạm. Đợi sau này kiếm được tiền rồi đổi cái mới cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất