[Thập Niên 70] Tiểu Pháo Hôi Mang Không Gian Mạnh Mẽ Trọng Sinh
Chương 38: Trần Trường Hải Bị Bóc Phốt 1
Nghe thấy tiếng động, Trần Thanh Di hài lòng gật đầu, sau đó định rời đi.
Đi ngang qua chuồng gà, cô dừng chân, có nên “thuận tay” luôn không nhỉ?
Nghĩ một lúc, cô quyết định thôi, ván nhà vệ sinh bị hỏng có thể nói là do vô tình, nhưng gà mà mất thì chắc chắn là do có người cố ý.
Trần Thanh Di tiếc nuối lắc đầu.
Cô quay người, chuẩn bị men theo lối cũ quay về, vừa đi đến bờ tường thì nghe thấy tiếng “bịch”
Trời ơi, lại có người nhảy vào.
Màn đêm đen kịt, giơ tay không thấy rõ mặt, hai đôi mắt mở to tròn xoe nhìn nhau.
“Anh hai!”
“Tiểu Di?”
Trần Thanh Bách ngây người mất hai giây, sau đó không dám tin hỏi lại.
“Là em.” Trần Thanh Di hạ giọng.
Trần Thanh Bách đưa tay dụi dụi mắt, thật không dám tin.
Anh ấy không cần hỏi cũng biết em gái mình đến đây làm gì, anh ấy cũng vì mục đích này mà đến.
Anh ấy biết em gái mình không phải là “cừu non” nhưng anh ấy không ngờ em gái mình lại…
Trong lúc nhất thời, anh ấy không biết dùng từ gì để diễn tả.
Liều lĩnh?
Hay là… muốn trả thù?
“Suỵt, đừng nói nữa, có người đến!”
Trần Thanh Bách vừa định hỏi em gái xem cô đã “trả thù” như thế nào, đã bị Trần Thanh Di kéo giấu vào giàn đậu.
“Cọt kẹt…”
Một bóng người lặng lẽ lẻn vào sân, rón rén như ăn trộm, đẩy cửa bước vào nhà.
Hai anh em nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
Khoảng năm, sáu phút sau, chắc mẩm người kia đã yên vị, hai anh em mới nhẹ nhàng luồn ra khỏi giàn đậu.
“Anh hai, anh thấy chưa?”
“Thấy rồi!”
Ánh mắt Trần Thanh Bách lóe lên tia tinh quái, tuy trời tối đen như mực nhưng giàn đậu lại nằm ngay cạnh cửa ra vào.
“Giữa đêm hôm khuya khoắt, người đó mò đến đây làm gì nhỉ?” Giọng nói Trần Thanh Di pha chút phấn khích.
“Em còn nhỏ, không cần lo chuyện bao đồng, để anh đi điều tra.”
Thật đúng là “buồn ngủ, có người đưa gối đầu”(*). Trần Thanh Bách xoa tay, hừng hực khí thế.
(*) Nguyên gốc là "瞌睡来了,就有人递枕头", ý chỉ "cần gì có đó", mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như ý muốn.
Hai anh em rón rén trở về nhà, lăn ra giường ngủ một mạch đến sáng.
Hôm sau, Trần Thanh Di dậy từ rất sớm, vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa lết ra ngoài rửa mặt.
“Tiểu Di, sao hôm nay con dậy sớm vậy?” Triệu Hương Mai ngạc nhiên hỏi, tay múc một bát cháo đặt trước mặt con gái.
Mấy người còn lại cũng tò mò nhìn cô.
Ai mà chẳng biết Trần Thanh Di tuy không đến nỗi lười biếng, nhưng cũng không phải người siêng năng, bình thường phải đến sáu giờ hơn mới chịu dậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi ngang qua chuồng gà, cô dừng chân, có nên “thuận tay” luôn không nhỉ?
Nghĩ một lúc, cô quyết định thôi, ván nhà vệ sinh bị hỏng có thể nói là do vô tình, nhưng gà mà mất thì chắc chắn là do có người cố ý.
Trần Thanh Di tiếc nuối lắc đầu.
Cô quay người, chuẩn bị men theo lối cũ quay về, vừa đi đến bờ tường thì nghe thấy tiếng “bịch”
Trời ơi, lại có người nhảy vào.
Màn đêm đen kịt, giơ tay không thấy rõ mặt, hai đôi mắt mở to tròn xoe nhìn nhau.
“Anh hai!”
“Tiểu Di?”
Trần Thanh Bách ngây người mất hai giây, sau đó không dám tin hỏi lại.
“Là em.” Trần Thanh Di hạ giọng.
Trần Thanh Bách đưa tay dụi dụi mắt, thật không dám tin.
Anh ấy không cần hỏi cũng biết em gái mình đến đây làm gì, anh ấy cũng vì mục đích này mà đến.
Anh ấy biết em gái mình không phải là “cừu non” nhưng anh ấy không ngờ em gái mình lại…
Trong lúc nhất thời, anh ấy không biết dùng từ gì để diễn tả.
Liều lĩnh?
Hay là… muốn trả thù?
“Suỵt, đừng nói nữa, có người đến!”
Trần Thanh Bách vừa định hỏi em gái xem cô đã “trả thù” như thế nào, đã bị Trần Thanh Di kéo giấu vào giàn đậu.
“Cọt kẹt…”
Một bóng người lặng lẽ lẻn vào sân, rón rén như ăn trộm, đẩy cửa bước vào nhà.
Hai anh em nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
Khoảng năm, sáu phút sau, chắc mẩm người kia đã yên vị, hai anh em mới nhẹ nhàng luồn ra khỏi giàn đậu.
“Anh hai, anh thấy chưa?”
“Thấy rồi!”
Ánh mắt Trần Thanh Bách lóe lên tia tinh quái, tuy trời tối đen như mực nhưng giàn đậu lại nằm ngay cạnh cửa ra vào.
“Giữa đêm hôm khuya khoắt, người đó mò đến đây làm gì nhỉ?” Giọng nói Trần Thanh Di pha chút phấn khích.
“Em còn nhỏ, không cần lo chuyện bao đồng, để anh đi điều tra.”
Thật đúng là “buồn ngủ, có người đưa gối đầu”(*). Trần Thanh Bách xoa tay, hừng hực khí thế.
(*) Nguyên gốc là "瞌睡来了,就有人递枕头", ý chỉ "cần gì có đó", mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như ý muốn.
Hai anh em rón rén trở về nhà, lăn ra giường ngủ một mạch đến sáng.
Hôm sau, Trần Thanh Di dậy từ rất sớm, vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa lết ra ngoài rửa mặt.
“Tiểu Di, sao hôm nay con dậy sớm vậy?” Triệu Hương Mai ngạc nhiên hỏi, tay múc một bát cháo đặt trước mặt con gái.
Mấy người còn lại cũng tò mò nhìn cô.
Ai mà chẳng biết Trần Thanh Di tuy không đến nỗi lười biếng, nhưng cũng không phải người siêng năng, bình thường phải đến sáu giờ hơn mới chịu dậy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất