Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 15:
Cha Kiều là một người yêu thương con gái nhiều như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ mềm lòng. Chuyện cô trở về thành phố có lẽ cũng chắc chắn được tám chín phần mười rồi.
Kiều Trân Trân đến bệnh viện huyện, thanh toán tiền rồi trực tiếp đi khám tổng quát toàn thân.
Nguyên thân lúc trước mất mạng vì bị ngã đập vào sau đầu, mấy ngày nay Kiều Trân Trân không cảm thấy khó chịu gì, nhưng cô cũng có chút lo lắng, sợ là sau này sẽ xuất hiện di chứng.
Trang thiết bị y tế ở bệnh viện huyện cũng không quá hoàn thiện, không có cách nào để chụp CT cho cô cả.
Bác sĩ hỏi cô về các triệu chứng nhưng không cho cô biết lý do mà chỉ yêu cầu cô về nhà nghỉ ngơi, tự mình quan sát.
Kiều Trân Trân cũng không ôm quá nhiều hy vọng, thế nên cô chỉ cầm lấy kết quả kiểm tra rồi rời đi.
Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện huyện thì cũng vừa đến giờ cơm trưa.
Kiều Trân Trân gọi món thịt kho tàu và bánh nướng có nhân ở tiệm cơm quốc doanh. Sau khi ăn uống no nên, cô lại đi bổ sung thêm một ít lương thực dầu muối. Cô còn mua cho đồng chí Hạ hai cân thịt heo, bánh trứng gà và đường đỏ. Món quà tạ lễ nhưng thế này cũng đã là khá chu đáo rồi.
Khi Kiều Trân Trân mang đồ mà mình vừa mua ra khỏi Cung tiêu xã, Đinh Tiểu Hà cũng vừa lúc mang theo bao lớn bao nhỏ đến nơi.
Hai người cố gắng hết sức để treo đồ lên xe, những thứ không treo được thì cũng chỉ có thể để cho Kiều Trân Trân ngồi ở yên sau xe cầm lấy thôi.
Bởi vì cả hai đều mang theo rất nhiều đồ đạc, thế nên chặng đường trở về không hề dễ dàng chút nào. Nhưng vì tâm trạng vui vẻ nên hai người cũng không cảm thấy mệt mỏi, suốt dọc đường cũng toàn là nói nói cười cười.
*
Khoảng bốn giờ chiều, mặt trời bắt đầu đổ về tây.
Đội trưởng Đội sản xuất Hồng Hà đi đầu mà làm việc ở ngoài đồng, các đội viên trong đại đội cũng bận rộn đến khí thế ngất trời. Quả là một cảnh tưởng đầy nhiệt huyết.
Cho đến khi có mấy thím tức giận mà phăm phăm chạy tới đây.
Đại đội trưởng bỏ công việc trong tay xuống, đi tới hỏi bọn họ, mới biết bọn họ đến đây là để tố cáo Kiều Trân Trân trốn việc.
Trong đó, dẫn đầu là thím Trần - vẻ mặt vô cùng khó coi: "Kiều Trân Trân căn bản là không hề ở trong ký túc xá để dưỡng thương. Sáng sớm cô ta đã vào thành phố rồi! Đại đội trưởng, nếu chú không tin thì đến ký túc xá của thanh niên trí thức mà xem đi!"
Đội trưởng Vương thật sự không biết chuyện này, chú ấy cau mày, ánh mắt dừng ở trên người Kiều Ngọc Lan đang đi theo phía sau: "Không phải Kiều Trân Trân còn bị thương ở chân sao? Tại sao cô ấy lại đi huyện thành vậy?"
Kiều Ngọc Lan cúi đầu, mấy ngón tay vì khẩn trương mà đan vào nhau, ấp úng nói: “Tôi, tôi không rõ lắm, hình như hai ngày nay con bé có thể xuống giường đi lại được rồi.”
Thím Trần bất mãn: “Đã có thể đi lại rồi mà còn không chịu đến làm việc! Quả thật là quá kỳ cục rồi! Mọi người đều vất vả lao động làm việc trên đồng như vậy, còn nó thì lại chẳng làm gì hết, lại còn muốn chia lương thực với chung ta nữa chứ!”
Có thôn dân phụ họa: "Đúng vậy, đại đội trưởng, chú không thể cứ mặc kệ, để cô ta tiếp tục như vậy được. Nếu không sau này mọi người đều giống như cô ta, ngày nào cũng giả bệnh, không cần làm việc gì hết!"
Có người ganh tị mà nói: “Khéo cái cô thanh niên trí thức Kiều này sống còn sung túc hơn cả đại tiểu thư con nhà tư bản ấy chứ!”
“Thời nay, tiểu thư nhà tư bản đều phải đi dọn phân cả, làm sao mà so được với cô ta!”
Mọi người cứ thế mà nói ra nói vào về Kiều Trân Trân, chẳng mấy chốc mà tình hình trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Đúng lúc này, một chiếc xe đạp chậm rãi chạy vào cổng thôn.
Đinh Tiểu Hạ từ xa đã nhìn thấy một đám thôn dân đang tụ tập lại với nhau mà cãi cọ ồn ào trên đồng ruộng, vẻ mặt bọn họ rất khoa trương, động tác cũng hung hãn, giống như đang cãi nhau.
Kiều Trân Trân đến bệnh viện huyện, thanh toán tiền rồi trực tiếp đi khám tổng quát toàn thân.
Nguyên thân lúc trước mất mạng vì bị ngã đập vào sau đầu, mấy ngày nay Kiều Trân Trân không cảm thấy khó chịu gì, nhưng cô cũng có chút lo lắng, sợ là sau này sẽ xuất hiện di chứng.
Trang thiết bị y tế ở bệnh viện huyện cũng không quá hoàn thiện, không có cách nào để chụp CT cho cô cả.
Bác sĩ hỏi cô về các triệu chứng nhưng không cho cô biết lý do mà chỉ yêu cầu cô về nhà nghỉ ngơi, tự mình quan sát.
Kiều Trân Trân cũng không ôm quá nhiều hy vọng, thế nên cô chỉ cầm lấy kết quả kiểm tra rồi rời đi.
Lúc cô đi ra khỏi bệnh viện huyện thì cũng vừa đến giờ cơm trưa.
Kiều Trân Trân gọi món thịt kho tàu và bánh nướng có nhân ở tiệm cơm quốc doanh. Sau khi ăn uống no nên, cô lại đi bổ sung thêm một ít lương thực dầu muối. Cô còn mua cho đồng chí Hạ hai cân thịt heo, bánh trứng gà và đường đỏ. Món quà tạ lễ nhưng thế này cũng đã là khá chu đáo rồi.
Khi Kiều Trân Trân mang đồ mà mình vừa mua ra khỏi Cung tiêu xã, Đinh Tiểu Hà cũng vừa lúc mang theo bao lớn bao nhỏ đến nơi.
Hai người cố gắng hết sức để treo đồ lên xe, những thứ không treo được thì cũng chỉ có thể để cho Kiều Trân Trân ngồi ở yên sau xe cầm lấy thôi.
Bởi vì cả hai đều mang theo rất nhiều đồ đạc, thế nên chặng đường trở về không hề dễ dàng chút nào. Nhưng vì tâm trạng vui vẻ nên hai người cũng không cảm thấy mệt mỏi, suốt dọc đường cũng toàn là nói nói cười cười.
*
Khoảng bốn giờ chiều, mặt trời bắt đầu đổ về tây.
Đội trưởng Đội sản xuất Hồng Hà đi đầu mà làm việc ở ngoài đồng, các đội viên trong đại đội cũng bận rộn đến khí thế ngất trời. Quả là một cảnh tưởng đầy nhiệt huyết.
Cho đến khi có mấy thím tức giận mà phăm phăm chạy tới đây.
Đại đội trưởng bỏ công việc trong tay xuống, đi tới hỏi bọn họ, mới biết bọn họ đến đây là để tố cáo Kiều Trân Trân trốn việc.
Trong đó, dẫn đầu là thím Trần - vẻ mặt vô cùng khó coi: "Kiều Trân Trân căn bản là không hề ở trong ký túc xá để dưỡng thương. Sáng sớm cô ta đã vào thành phố rồi! Đại đội trưởng, nếu chú không tin thì đến ký túc xá của thanh niên trí thức mà xem đi!"
Đội trưởng Vương thật sự không biết chuyện này, chú ấy cau mày, ánh mắt dừng ở trên người Kiều Ngọc Lan đang đi theo phía sau: "Không phải Kiều Trân Trân còn bị thương ở chân sao? Tại sao cô ấy lại đi huyện thành vậy?"
Kiều Ngọc Lan cúi đầu, mấy ngón tay vì khẩn trương mà đan vào nhau, ấp úng nói: “Tôi, tôi không rõ lắm, hình như hai ngày nay con bé có thể xuống giường đi lại được rồi.”
Thím Trần bất mãn: “Đã có thể đi lại rồi mà còn không chịu đến làm việc! Quả thật là quá kỳ cục rồi! Mọi người đều vất vả lao động làm việc trên đồng như vậy, còn nó thì lại chẳng làm gì hết, lại còn muốn chia lương thực với chung ta nữa chứ!”
Có thôn dân phụ họa: "Đúng vậy, đại đội trưởng, chú không thể cứ mặc kệ, để cô ta tiếp tục như vậy được. Nếu không sau này mọi người đều giống như cô ta, ngày nào cũng giả bệnh, không cần làm việc gì hết!"
Có người ganh tị mà nói: “Khéo cái cô thanh niên trí thức Kiều này sống còn sung túc hơn cả đại tiểu thư con nhà tư bản ấy chứ!”
“Thời nay, tiểu thư nhà tư bản đều phải đi dọn phân cả, làm sao mà so được với cô ta!”
Mọi người cứ thế mà nói ra nói vào về Kiều Trân Trân, chẳng mấy chốc mà tình hình trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Đúng lúc này, một chiếc xe đạp chậm rãi chạy vào cổng thôn.
Đinh Tiểu Hạ từ xa đã nhìn thấy một đám thôn dân đang tụ tập lại với nhau mà cãi cọ ồn ào trên đồng ruộng, vẻ mặt bọn họ rất khoa trương, động tác cũng hung hãn, giống như đang cãi nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất