Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 24:
Hạ Cẩn Ngôn nói: "Cỏ ở phía trước chắc chắn là đều bị bọn họ cắt hết rồi, chị còn đang ốm mà, hẳn là phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Chị yên tâm, em tìm rong rêu rất giỏi, nhất định có thể giúp chị đổ đầy sọt!"
Kiều Trân Trân có chút cảm động: "Không ngờ em còn nghĩ đến chị như vậy. Em mau ngồi xuống lau mồ hôi đi, lát nữa chị đi với em.”
Hạ Cẩn Ngôn gật đầu, ngồi xuống tảng đá bên cạnh Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân như nhớ ra điều gì đó, lấy hết đồ trong giỏ của mình ra rồi đặt lên tảng đá bên cạnh.
Cô mở hộp cơm của mình ra, mời cô bé: "Em giúp chị nhiều việc như vậy, chị mời em ăn bánh bao cuộn nhé.”
Sáng nay, sau khi thức dậy, Kiều Trân Trân đã hấp cho mình một nồi màn thầu vằng bột mì trắng, còn dùng tương thịt cay tối hôm qua để làm mấy cái bánh bao cuộn nữa.
Bởi vì là đột nhiên biết rằng phải đi cắt cỏ, cô cũng không kịp ăn sáng, liền dùng hộp cơm mang hai cái bánh bao cuộn theo.
Kiều Trân Trân vừa mở hộp cơm ra, mùi thơm đặc biệt kia đã phát tán khắp nơi rồi.
Cô đưa một cái cho Hạ Cẩn Ngôn, một cái khác thì cô tự mình cầm ăn.
Hạ Cẩn Ngôn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái bánh bao cuộn này, phía trên mấy nếp uốn của bánh bao cuộn không chỉ có dầu ớt đỏ mà còn có một ít vụn thịt nữa.
Cô bé nghĩ đến mấy lời mà anh trai mình đã nói hôm qua, khó khăn nuốt nước miếng: "Sáng nay em ăn rồi, chị Trân Trân, chị ăn một cái không đủ no đâu.”
Kiều Trân Trân hất nhẹ cằm, thúc giục nhanh cô bé đưa tay nhận lấy: "Chị còn mang theo bánh trứng gà nữa, chắc chắn là không đói đâu.”
Hạ Cẩn Ngôn lắc đầu, vẫn không dám vươn tay: "Anh trai em không cho em…”
Cô bé còn chưa nói xong, Kiều Trân Trân đã trực tiếp nhét bánh bao cuộn vào tay cô bé: "Em nếm thử một miếng trước đi, đây là chị tự làm đấy!"
Hạ Cẩn Ngôn nhìn bánh bao cuộn trong lòng bàn tay, bên tai là tiếng Kiều Trân Trân đang không ngừng thúc giục, cuối cùng cô bé vẫn cắn một miếng.
Vị mềm mại, mùi thơm của dầu cay tràn ngập khoang miệng, toàn bộ vị giác bị kích thích, là thứ mỹ vị mà cô bé chưa bao giờ được nếm qua.
Kiều Trân Trân thấy mắt cô bé sáng lên, mới đắc ý nói: "Thế nào? Mùi vị không tệ chứ hả?”
Hạ Cẩn Ngôn gật đầu như giã tỏi, cổ vũ nói: "Chị Trân Trân, chị giỏi thật đấy, em chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy cả!"
“Đó là đương nhiên, chị nấu ăn vẫn có chút thiên phú lắm đấy.” Kiều Trân Trân không khiêm tốn chút nào, tự biên tự diễn mà nói.
Thực tế thì bột mì là do Tống Quế Hoa nhào giúp cô, bánh bao cuộn là Đinh Tiểu Hà nặn cho cô, cô chỉ phụ trách thêm chút chút nguyên liệu thôi.
Hai người đang ăn bánh bao cuộn thì một cậu bé đột nhiên mang theo gùi đi tới.
Cậu bé này cao hơn Hạ Cẩn Ngôn nửa cái đầu, Kiều Trân Trân nhớ rõ cậu, cậu là đại ca trong nhóm cắt cỏ, hình như tên là Thạch Đầu, vẫn luôn chạy tuốt ở phía trước.
Thạch Đầu đi tới trước mặt Kiều Trân Trân, học theo những gì mình vừa nhìn thấy, đem cỏ mình cắt cả buổi đổ cho Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân thấy ánh mắt cậu chờ mong nhìn mình như vậy, dường như đã hiểu ra rồi, nhưng cô chỉ mang theo hai cái bánh bao cuộn, chắc chắn là không thể chia cho cậu được.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Bánh bao cuộn thì chị ăn hết rồi, nếu không thì chị lấy cho em miếng bánh trứng gà nhé?"
Thạch Đầu điên cuồng gật đầu: "Được! Cái gì cũng được hết!"
Kiều Trân Trân từ trên tảng đá bên cạnh lấy ra một cái túi giấy, chính là bánh trứng gà hôm qua Hạ Cẩn Ngôn trả về.
Cô đưa cho Thạch Đầu một cái, Thạch Đầu mừng rỡ như điên mà chạy biến.
Một lát sau, lại có mấy đứa nhỏ đi tới, đều là lấy rong rêu đến đổi bánh trứng gà.
Kiều Trân Trân có chút cảm động: "Không ngờ em còn nghĩ đến chị như vậy. Em mau ngồi xuống lau mồ hôi đi, lát nữa chị đi với em.”
Hạ Cẩn Ngôn gật đầu, ngồi xuống tảng đá bên cạnh Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân như nhớ ra điều gì đó, lấy hết đồ trong giỏ của mình ra rồi đặt lên tảng đá bên cạnh.
Cô mở hộp cơm của mình ra, mời cô bé: "Em giúp chị nhiều việc như vậy, chị mời em ăn bánh bao cuộn nhé.”
Sáng nay, sau khi thức dậy, Kiều Trân Trân đã hấp cho mình một nồi màn thầu vằng bột mì trắng, còn dùng tương thịt cay tối hôm qua để làm mấy cái bánh bao cuộn nữa.
Bởi vì là đột nhiên biết rằng phải đi cắt cỏ, cô cũng không kịp ăn sáng, liền dùng hộp cơm mang hai cái bánh bao cuộn theo.
Kiều Trân Trân vừa mở hộp cơm ra, mùi thơm đặc biệt kia đã phát tán khắp nơi rồi.
Cô đưa một cái cho Hạ Cẩn Ngôn, một cái khác thì cô tự mình cầm ăn.
Hạ Cẩn Ngôn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái bánh bao cuộn này, phía trên mấy nếp uốn của bánh bao cuộn không chỉ có dầu ớt đỏ mà còn có một ít vụn thịt nữa.
Cô bé nghĩ đến mấy lời mà anh trai mình đã nói hôm qua, khó khăn nuốt nước miếng: "Sáng nay em ăn rồi, chị Trân Trân, chị ăn một cái không đủ no đâu.”
Kiều Trân Trân hất nhẹ cằm, thúc giục nhanh cô bé đưa tay nhận lấy: "Chị còn mang theo bánh trứng gà nữa, chắc chắn là không đói đâu.”
Hạ Cẩn Ngôn lắc đầu, vẫn không dám vươn tay: "Anh trai em không cho em…”
Cô bé còn chưa nói xong, Kiều Trân Trân đã trực tiếp nhét bánh bao cuộn vào tay cô bé: "Em nếm thử một miếng trước đi, đây là chị tự làm đấy!"
Hạ Cẩn Ngôn nhìn bánh bao cuộn trong lòng bàn tay, bên tai là tiếng Kiều Trân Trân đang không ngừng thúc giục, cuối cùng cô bé vẫn cắn một miếng.
Vị mềm mại, mùi thơm của dầu cay tràn ngập khoang miệng, toàn bộ vị giác bị kích thích, là thứ mỹ vị mà cô bé chưa bao giờ được nếm qua.
Kiều Trân Trân thấy mắt cô bé sáng lên, mới đắc ý nói: "Thế nào? Mùi vị không tệ chứ hả?”
Hạ Cẩn Ngôn gật đầu như giã tỏi, cổ vũ nói: "Chị Trân Trân, chị giỏi thật đấy, em chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy cả!"
“Đó là đương nhiên, chị nấu ăn vẫn có chút thiên phú lắm đấy.” Kiều Trân Trân không khiêm tốn chút nào, tự biên tự diễn mà nói.
Thực tế thì bột mì là do Tống Quế Hoa nhào giúp cô, bánh bao cuộn là Đinh Tiểu Hà nặn cho cô, cô chỉ phụ trách thêm chút chút nguyên liệu thôi.
Hai người đang ăn bánh bao cuộn thì một cậu bé đột nhiên mang theo gùi đi tới.
Cậu bé này cao hơn Hạ Cẩn Ngôn nửa cái đầu, Kiều Trân Trân nhớ rõ cậu, cậu là đại ca trong nhóm cắt cỏ, hình như tên là Thạch Đầu, vẫn luôn chạy tuốt ở phía trước.
Thạch Đầu đi tới trước mặt Kiều Trân Trân, học theo những gì mình vừa nhìn thấy, đem cỏ mình cắt cả buổi đổ cho Kiều Trân Trân.
Kiều Trân Trân thấy ánh mắt cậu chờ mong nhìn mình như vậy, dường như đã hiểu ra rồi, nhưng cô chỉ mang theo hai cái bánh bao cuộn, chắc chắn là không thể chia cho cậu được.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Bánh bao cuộn thì chị ăn hết rồi, nếu không thì chị lấy cho em miếng bánh trứng gà nhé?"
Thạch Đầu điên cuồng gật đầu: "Được! Cái gì cũng được hết!"
Kiều Trân Trân từ trên tảng đá bên cạnh lấy ra một cái túi giấy, chính là bánh trứng gà hôm qua Hạ Cẩn Ngôn trả về.
Cô đưa cho Thạch Đầu một cái, Thạch Đầu mừng rỡ như điên mà chạy biến.
Một lát sau, lại có mấy đứa nhỏ đi tới, đều là lấy rong rêu đến đổi bánh trứng gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất