Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 9:
Cái rương kia của Kiều Trân Trân được đặt cạnh chỗ ngủ của cô.
Ở quê chuột quá nhiều, đồ ăn không thể để lung tung được. Một số loại có mùi nồng hoặc không thể để lâu thì phải ăn ngay trong ngày. Còn những thứ có thể để được lâu thì sẽ được khóa trong rương.
Mọi người trong đội sản xuất đều biết rằng hàng tháng, ba của Kiều Trân Trân không chỉ gửi tiền gửi tem phiếu cho cô mà còn gửi thêm đủ loại kẹo sữa, đồ hộp, sữa mạch nha và các mặt hàng quý hiếm khác nữa.
Ba Kiều kết hôn muộn, hai mươi tám tuổi mới có được một cô con gái là nguyên thân, hai vợ chồng thực sự là thương yêu con gái mình vô cùng.
Cả ông ấy và mẹ Kiều đều trải qua không ít khó khăn khổ sở, khi còn nhỏ từng đói đến mức gặm vỏ cây, thế nên hai vợ chồng quyết tâm phải nuôi cho con gái mình trắng trẻo mập mạp mới được.
Sau khi mẹ Kiều qua đời, ba Kiều vẫn không quên ước định mà ông ấy đã lập vào lúc đó.
Mỗi lần về thăm con, việc đầu tiên ông làm là cân con gái.
Nặng thì còn tốt, chứ một khi mà nhẹ cân đi thì ông ấy sẽ lập tức đưa Nhạc Liên Hương về quê ngay, sau đó sẽ tìm một người khác đến chăm con cho mình.
Nhạc Liên Hương tiếc hai mươi đồng tiền lương hàng tháng kia, thế nên là luống cuống vô cùng, phải khuyên can mãi, rồi còn hứa hẹn đảm bảo một hồi, khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được ba Kiều.
Cũng từ đó về sau, Nhạc Liên Hương không những không dám cắt xén đồ ăn của nguyên thân, mà còn phải tìm đủ cách để nấu thịt, nấu trứng cho cô ấy ăn.
Cũng chính vì vậy mà nguyên thân từ nhỏ đã tròn trịa hơn bạn bè cùng trang lứa. Mãi đến mười bốn, mười lăm tuổi, cơ thể cô ấy mới bắt đầu trổ giò, lúc đó mới từ từ gầy xuống.
Nửa năm trước, nguyên thân nhất quyết muốn xuống nông thôn cho bằng được, cũng vì vậy mà chọc cho ba Kiều tức giận vô cùng. Lúc đó, ông ấy còn bảo là sẽ mặc kệ cô, nhưng hàng tháng đều gửi đến rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày cho cô.
Nhờ sự trợ cấp từ ba Kiều, những ngày tháng xuống nông thôn này, nguyên thân cũng chưa bao giờ bạc đãi bản thân trên phương diện ăn uống cả.
Giữa một đám thanh niên trí thức có vẻ ngoài xanh xao vàng vọt, chỉ có duy nhất nguyên thân là người có nước da hồng hào, lớp mỡ trên mặt vẫn chưa hề biến mất, đường cong cơ thể cũng là phập phồng quyến rũ.
Lúc Tống Quế Hoa đi mở rương, Kiều Trân Trân lại nói: "Chị Quế Hoa, chị giúp em lấy luôn bịch bánh hạch đào ra chia cho mọi người mỗi người hai miếng đi. Hôm nay em về muộn như vậy, chắc chắn đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi."
Mấy người đang nằm trên giường đất nghe vậy thì đều ngồi dậy, xua xua tay với Kiều Trân Trân: "Đừng khách sáo như vậy, có quấy rầy gì đâu..."
Cuối cùng, Tống Quế Hoa vẫn dưa theo ý của Kiều Kiều Trân Trân mà làm, đưa cho mỗi người hai miếng bánh hạch đào – chỉ ngoại trừ Kiều Ngọc Lan đang nhóm lửa trong phòng bếp và Trịnh Lệ Lệ đang vùi đầu trong chăn kia thôi.
Vật tư thiếu thốn, mọi người cũng chẳng mấy khi được ăn bánh hạch đào như thế này, vậy nên ai cũng vui vẻ cả. Bởi vì tiếc nuối nên có người chỉ ăn một miếng cho đỡ thèm, còn một miếng khác thì dùng khăn tay bọc lại cất đi, để dành cho ngày mai.
Tống Quế Hoa cũng được chia hai miếng, nhưng chị ấy còn đang nghĩ đến chuyện nhóm lửa nấu mì nên mới cất bánh hạch đào rồi rời đi.
Trong phòng bếp, Kiều Ngọc Lan đang ngồi trước bếp nhóm lửa, khi liếc mắt thấy bột Phú Cường trên tay Tống Quế Hoa, chị ta đã hiểu rõ mà nói: “Kiều Trân Trân muốn ăn mì phải không? Sao con bé lại sai bảo chị thế này cơ chứ?"
Tống Quế Hoa cảm thấy lời này có gì đó kỳ quái, nhưng chị ấy cũng không biết là không đúng ở chỗ nào nữa. Còn chưa nghĩ ra nên đáp lời thế nào, Kiều Ngọc Lan đã lại lên tiếng.
"Muốn ăn mì thì cứ kêu em là được rồi mà, đêm hôm khuya khoắt mà còn làm phiền chị nữa. Chị Quế Hoa, chị đừng để trong lòng, từ nhỏ tính tình con bé đã như vậy rồi, được trong nhà chiều chuồng mà ra cả, sẽ không biết nghĩ cho người ta đâu.”
Kiều Ngọc Lan như có như không mà nói một hồi, Tống Quế Hoa cũng chỉ hàm hồ cho có lệ mà thôi.
Hiện tại, cảm giác của chị ấy đối với Kiều Ngọc Lan khá là vi diệu.
Ở quê chuột quá nhiều, đồ ăn không thể để lung tung được. Một số loại có mùi nồng hoặc không thể để lâu thì phải ăn ngay trong ngày. Còn những thứ có thể để được lâu thì sẽ được khóa trong rương.
Mọi người trong đội sản xuất đều biết rằng hàng tháng, ba của Kiều Trân Trân không chỉ gửi tiền gửi tem phiếu cho cô mà còn gửi thêm đủ loại kẹo sữa, đồ hộp, sữa mạch nha và các mặt hàng quý hiếm khác nữa.
Ba Kiều kết hôn muộn, hai mươi tám tuổi mới có được một cô con gái là nguyên thân, hai vợ chồng thực sự là thương yêu con gái mình vô cùng.
Cả ông ấy và mẹ Kiều đều trải qua không ít khó khăn khổ sở, khi còn nhỏ từng đói đến mức gặm vỏ cây, thế nên hai vợ chồng quyết tâm phải nuôi cho con gái mình trắng trẻo mập mạp mới được.
Sau khi mẹ Kiều qua đời, ba Kiều vẫn không quên ước định mà ông ấy đã lập vào lúc đó.
Mỗi lần về thăm con, việc đầu tiên ông làm là cân con gái.
Nặng thì còn tốt, chứ một khi mà nhẹ cân đi thì ông ấy sẽ lập tức đưa Nhạc Liên Hương về quê ngay, sau đó sẽ tìm một người khác đến chăm con cho mình.
Nhạc Liên Hương tiếc hai mươi đồng tiền lương hàng tháng kia, thế nên là luống cuống vô cùng, phải khuyên can mãi, rồi còn hứa hẹn đảm bảo một hồi, khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được ba Kiều.
Cũng từ đó về sau, Nhạc Liên Hương không những không dám cắt xén đồ ăn của nguyên thân, mà còn phải tìm đủ cách để nấu thịt, nấu trứng cho cô ấy ăn.
Cũng chính vì vậy mà nguyên thân từ nhỏ đã tròn trịa hơn bạn bè cùng trang lứa. Mãi đến mười bốn, mười lăm tuổi, cơ thể cô ấy mới bắt đầu trổ giò, lúc đó mới từ từ gầy xuống.
Nửa năm trước, nguyên thân nhất quyết muốn xuống nông thôn cho bằng được, cũng vì vậy mà chọc cho ba Kiều tức giận vô cùng. Lúc đó, ông ấy còn bảo là sẽ mặc kệ cô, nhưng hàng tháng đều gửi đến rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày cho cô.
Nhờ sự trợ cấp từ ba Kiều, những ngày tháng xuống nông thôn này, nguyên thân cũng chưa bao giờ bạc đãi bản thân trên phương diện ăn uống cả.
Giữa một đám thanh niên trí thức có vẻ ngoài xanh xao vàng vọt, chỉ có duy nhất nguyên thân là người có nước da hồng hào, lớp mỡ trên mặt vẫn chưa hề biến mất, đường cong cơ thể cũng là phập phồng quyến rũ.
Lúc Tống Quế Hoa đi mở rương, Kiều Trân Trân lại nói: "Chị Quế Hoa, chị giúp em lấy luôn bịch bánh hạch đào ra chia cho mọi người mỗi người hai miếng đi. Hôm nay em về muộn như vậy, chắc chắn đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi."
Mấy người đang nằm trên giường đất nghe vậy thì đều ngồi dậy, xua xua tay với Kiều Trân Trân: "Đừng khách sáo như vậy, có quấy rầy gì đâu..."
Cuối cùng, Tống Quế Hoa vẫn dưa theo ý của Kiều Kiều Trân Trân mà làm, đưa cho mỗi người hai miếng bánh hạch đào – chỉ ngoại trừ Kiều Ngọc Lan đang nhóm lửa trong phòng bếp và Trịnh Lệ Lệ đang vùi đầu trong chăn kia thôi.
Vật tư thiếu thốn, mọi người cũng chẳng mấy khi được ăn bánh hạch đào như thế này, vậy nên ai cũng vui vẻ cả. Bởi vì tiếc nuối nên có người chỉ ăn một miếng cho đỡ thèm, còn một miếng khác thì dùng khăn tay bọc lại cất đi, để dành cho ngày mai.
Tống Quế Hoa cũng được chia hai miếng, nhưng chị ấy còn đang nghĩ đến chuyện nhóm lửa nấu mì nên mới cất bánh hạch đào rồi rời đi.
Trong phòng bếp, Kiều Ngọc Lan đang ngồi trước bếp nhóm lửa, khi liếc mắt thấy bột Phú Cường trên tay Tống Quế Hoa, chị ta đã hiểu rõ mà nói: “Kiều Trân Trân muốn ăn mì phải không? Sao con bé lại sai bảo chị thế này cơ chứ?"
Tống Quế Hoa cảm thấy lời này có gì đó kỳ quái, nhưng chị ấy cũng không biết là không đúng ở chỗ nào nữa. Còn chưa nghĩ ra nên đáp lời thế nào, Kiều Ngọc Lan đã lại lên tiếng.
"Muốn ăn mì thì cứ kêu em là được rồi mà, đêm hôm khuya khoắt mà còn làm phiền chị nữa. Chị Quế Hoa, chị đừng để trong lòng, từ nhỏ tính tình con bé đã như vậy rồi, được trong nhà chiều chuồng mà ra cả, sẽ không biết nghĩ cho người ta đâu.”
Kiều Ngọc Lan như có như không mà nói một hồi, Tống Quế Hoa cũng chỉ hàm hồ cho có lệ mà thôi.
Hiện tại, cảm giác của chị ấy đối với Kiều Ngọc Lan khá là vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất