Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 16: Tình Thân
Giang Hựu Đào siết chặt kẹo trong tay, cô nghĩ, những viên kẹo này chắc chắn sẽ rất ngọt.
“Cậu cháu vẫn luôn không thích nói chuyện như vậy, mấy ngày nay cậu cháu vẫn luôn ở trấn trên đánh ngăn tủ cho nhà người ta, chỉ sợ đây là người ta cho cậu cháu, Hựu Đào, cháu cầm lấy trên đường đi ăn.” Ứng Đức Hưng lại nói với Giang Hựu Đào.
“Đẩy ông ngoại đến phòng cậu cháu, ông có lời muốn nói với cậu cháu.”
Giang Hựu Đào lấy lại tinh thần đi lên đẩy xe lăn, lực cản cực kỳ lớn, chỉ sợ với bộ xương già này của Ứng Đức Hưng, muốn đẩy lên cũng là cố hết sức.
Giang Hựu Đào không nhịn được cúi đầu nhìn cánh tay gầy gò của ông cụ, lông mày hơi cau lại.
Trong phòng, Ứng Triều Vinh nghe được động tĩnh đi ra tiếp sức cho Giang Hựu Đào, vào đến phòng, anh ta ngồi ở trên mép giường, an tĩnh chờ Ứng Đức Hưng mở miệng.
Còn Giang Hựu Đào đã bị đủ loại vật trang trí thủ công trong phòng hấp dẫn tầm mắt, cô không chạm vào, chỉ tò mò đánh giá.
“Đi gọi chị hai con về, Hựu Đào chuẩn bị xuống nông thôn, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đưa tiễn.”
Nghe thấy những lời này, trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Ứng Triều Vinh rốt cuộc trở nên sốt ruột, anh ta há miệng thở dốc, nhìn Giang Hựu Đào, lại nhìn về phía Ứng Đức Hưng.
“Sao lại thế này, sao lại là Hựu Đào đi?”
Hàng năm Ứng Triều Vinh ở bên ngoài giúp nhà người ta làm nghề thợ mộc, gia đình nhiều con cần phải có một người xuống nông thôn mới phù hợp với chính sách hiện giờ.
Anh ta đã thảo luận qua với cha mẹ về chuyện này, Hựu Đào nhà bọn họ là đứa con gái duy nhất của Giang An Quốc và Ứng Nguyệt Hà, mặc dù Giang Gia Bảo họ Giang, nhưng không phải con Giang An Quốc.
Giang An Quốc chính là kiểu người có mẹ kế sẽ có cha kế, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng ở trước mặt phải trái rõ ràng, ông ta không đến mức tàn nhẫn như thế!
Lúc này mới qua bao lâu, Hựu Đào nhà bọn họ lại phải xuống nông thôn?
Ứng Đức Hưng hiểu con trai của mình, biết thằng bé ăn nói vụng về, chẳng sợ sốt ruột cũng không nói nên lời, cho nên không trả lời anh ta, chỉ nói.
“Chờ chị hai con đến, cha lại nói với hai đứa, đi đi.”
Ứng Triều Vinh gật đầu đi ra cửa, chỉ một lát sau lại vội vàng quay về, nói với Giang Hựu Đào: “Thích thì cầm đi chơi, không sao đâu.”
Đối với mấy món đồ tinh xảo, Giang Hựu Đào không hề có sức chống cự, nhưng từ nhỏ viện trưởng Lưu đã nói với bọn họ, không phải đồ của mình thì chỉ có thể nhìn, không thể sờ, nhiều năm như thế, bọn họ đã dưỡng thành thói quen tốt này.
Lúc này được chủ nhân cho phép, Giang Hựu Đào mới cầm những món đồ trang trí nhỏ khắc từ gỗ ra, tinh tế thưởng thức.
Ứng Thái Hà gả đến một trấn trên tên Vinh Sơn ở Phổ Đông, cách nhà mẹ đẻ không quá xa, chỉ cần đi đường nhanh một chút thì mất khoảng hơn mười phút.
Lúc Ứng Triều Vinh đến tìm, Ứng Thái Hà đang nấu cơm, nhìn thấy em trai đột nhiên đến thăm, trong lòng lập tức căng thẳng, không quan tâm đến sắc mặt cha mẹ chồng và chồng đã trầm xuống, kéo Ứng Triều Vinh đi ra ngoài.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Em trai, sao em lại đến đây, có phải cha đã uống hết thuốc hạ huyết áp? Hay là bệnh đau đầu của mẹ lại tái phát?...”
Nói được một nửa, phát hiện ánh mắt em trai nhìn chằm chằm phía sau mình, Ứng Thái Hà không cần quay đầu cũng biết mẹ chồng mình theo đến.
“Cậu cháu vẫn luôn không thích nói chuyện như vậy, mấy ngày nay cậu cháu vẫn luôn ở trấn trên đánh ngăn tủ cho nhà người ta, chỉ sợ đây là người ta cho cậu cháu, Hựu Đào, cháu cầm lấy trên đường đi ăn.” Ứng Đức Hưng lại nói với Giang Hựu Đào.
“Đẩy ông ngoại đến phòng cậu cháu, ông có lời muốn nói với cậu cháu.”
Giang Hựu Đào lấy lại tinh thần đi lên đẩy xe lăn, lực cản cực kỳ lớn, chỉ sợ với bộ xương già này của Ứng Đức Hưng, muốn đẩy lên cũng là cố hết sức.
Giang Hựu Đào không nhịn được cúi đầu nhìn cánh tay gầy gò của ông cụ, lông mày hơi cau lại.
Trong phòng, Ứng Triều Vinh nghe được động tĩnh đi ra tiếp sức cho Giang Hựu Đào, vào đến phòng, anh ta ngồi ở trên mép giường, an tĩnh chờ Ứng Đức Hưng mở miệng.
Còn Giang Hựu Đào đã bị đủ loại vật trang trí thủ công trong phòng hấp dẫn tầm mắt, cô không chạm vào, chỉ tò mò đánh giá.
“Đi gọi chị hai con về, Hựu Đào chuẩn bị xuống nông thôn, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đưa tiễn.”
Nghe thấy những lời này, trên gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Ứng Triều Vinh rốt cuộc trở nên sốt ruột, anh ta há miệng thở dốc, nhìn Giang Hựu Đào, lại nhìn về phía Ứng Đức Hưng.
“Sao lại thế này, sao lại là Hựu Đào đi?”
Hàng năm Ứng Triều Vinh ở bên ngoài giúp nhà người ta làm nghề thợ mộc, gia đình nhiều con cần phải có một người xuống nông thôn mới phù hợp với chính sách hiện giờ.
Anh ta đã thảo luận qua với cha mẹ về chuyện này, Hựu Đào nhà bọn họ là đứa con gái duy nhất của Giang An Quốc và Ứng Nguyệt Hà, mặc dù Giang Gia Bảo họ Giang, nhưng không phải con Giang An Quốc.
Giang An Quốc chính là kiểu người có mẹ kế sẽ có cha kế, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng ở trước mặt phải trái rõ ràng, ông ta không đến mức tàn nhẫn như thế!
Lúc này mới qua bao lâu, Hựu Đào nhà bọn họ lại phải xuống nông thôn?
Ứng Đức Hưng hiểu con trai của mình, biết thằng bé ăn nói vụng về, chẳng sợ sốt ruột cũng không nói nên lời, cho nên không trả lời anh ta, chỉ nói.
“Chờ chị hai con đến, cha lại nói với hai đứa, đi đi.”
Ứng Triều Vinh gật đầu đi ra cửa, chỉ một lát sau lại vội vàng quay về, nói với Giang Hựu Đào: “Thích thì cầm đi chơi, không sao đâu.”
Đối với mấy món đồ tinh xảo, Giang Hựu Đào không hề có sức chống cự, nhưng từ nhỏ viện trưởng Lưu đã nói với bọn họ, không phải đồ của mình thì chỉ có thể nhìn, không thể sờ, nhiều năm như thế, bọn họ đã dưỡng thành thói quen tốt này.
Lúc này được chủ nhân cho phép, Giang Hựu Đào mới cầm những món đồ trang trí nhỏ khắc từ gỗ ra, tinh tế thưởng thức.
Ứng Thái Hà gả đến một trấn trên tên Vinh Sơn ở Phổ Đông, cách nhà mẹ đẻ không quá xa, chỉ cần đi đường nhanh một chút thì mất khoảng hơn mười phút.
Lúc Ứng Triều Vinh đến tìm, Ứng Thái Hà đang nấu cơm, nhìn thấy em trai đột nhiên đến thăm, trong lòng lập tức căng thẳng, không quan tâm đến sắc mặt cha mẹ chồng và chồng đã trầm xuống, kéo Ứng Triều Vinh đi ra ngoài.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Em trai, sao em lại đến đây, có phải cha đã uống hết thuốc hạ huyết áp? Hay là bệnh đau đầu của mẹ lại tái phát?...”
Nói được một nửa, phát hiện ánh mắt em trai nhìn chằm chằm phía sau mình, Ứng Thái Hà không cần quay đầu cũng biết mẹ chồng mình theo đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất