Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa
Chương 9: Lấy Những Thứ Thuộc Về Mình
Bọn họ đã muốn để cho cô thay Giang Gia Bảo – tên ngốc đã bắt nạt nguyên chủ hơn mười năm xuống nông thôn, bây giờ lại trách cô đâm bọn họ một đao, dù sao cũng không thể để bọn họ làm mùng 1, không cho người khác làm 15, đúng không?
Bởi vậy chiều hôm qua cô đã đi đến chỗ thanh niên trí thức thay Giang Gia Bảo báo danh, đều là con của Giang An Quốc, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia chưa, rất không công bằng.
Lúc trước nguyên chủ là chỗ trút giận kiêm tiểu nha hoàn của Giang Gia Bảo, chỉ cần Giang Gia Bảo không vui lập tức túm cô đến phòng tối của cách ủy hội, trong đó vừa tối vừa nhỏ, nguyên chủ ở bên trong vừa đói vừa sợ, còn cả lạnh nữa.
Đối với cảnh ngộ Giang Hựu Đào gặp phải, Giang An Quốc vô cùng rõ ràng, thế nhưng chẳng những ông ta không có ý định truy cứu trách nhiệm Giang Gia Bảo, còn bảo nguyên chủ tự mình tỉnh lại, nói thương dăng bất đinh vô phùng đích đản.
“Anh cháu sắp xuống nông thôn, dì Tú Cầm vui đến hôn mê, mong các thím các dì giúp đỡ đưa người đến trạm xã khám xem.” Giang Hựu Đào nghẹn ngào, đóng vai một cô nhóc đáng thương bất lực lại thiện tâm.
Mọi người nghe xong, cảm thấy cô nhóc Giang Hựu Đào này hiểu chuyện không mang thù, ba chân bốn chẳng đưa Lý Tú Cầm đến trạm xã.
Lần này người bên cách mệnh hội dẫn người đi, người đến xem náo nhiệt theo đó tản ra.
Nơi mà Giang An Quốc tìm cho nguyên chủ là một thôn trấn hẻo lánh, đêm nay rạng sáng hai giờ xe lửa sẽ chạy.
Qua hôm nay, cô ngồi lên xe lửa, sau này trời cao hoàng đế ở xa, Giang An Quốc có thể làm gì cô được chứ?
Đứng ở trong phòng khách nhìn một lượt, Giang Hựu Đào lập tức đi đến phòng Lý Tú Cầm và Giang An Quốc.
Thời buổi này nói gì thì nói cần phải có phiếu, có tiền không phiếu làm gì cũng không dễ dàng, tiền trợ cấp mà mẹ nguyên chủ để lại, cô không thể nào để cho đôi vợ chồng kia chiếm hời.
Cửa phòng bị khóa, Giang Hựu Đào tìm một sợi dây thép chọc vào ổ khóa, lay trái lay phải vài cái, cửa lập tức mở ra.
Trong cô nhi viện luôn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây chuyện không hiểu đúng mực, thậm chí lòng mang ác ý, kỹ năng mở khóa này Giang Hựu Đào học được từ mấy lần bị trêu đùa nhốt trong nhà vệ sinh, không ai mở cửa, vô số lần bỏ lỡ thời gian ăn cơm phải chịu đói luyện ra.
Khóa kiểu cũ như thế này, còn chưa đến mười giây cô đã có thể mở ra.
Giang Hựu Đào đẩy cửa đi vào, tinh tế đánh giá căn phòng này, phòng ngủ của hai vợ chồng Giang An Quốc nằm ở hướng tốt nhất trong nhà, ánh sáng chiếu vào căn phòng mười lăm mét vuông, còn có một ban công nhỏ.
Những vật trang trí hay gia cụ lưu hành thời đại này đủ hết trong phòng.
Sofa da nhân tạo, tủ quần áo gỗ đỏ có kèm gương, bàn làm việc bằng kính, một chiếc tủ đựng đồ nhỏ.
Vào niên đại này, những gia cụ đó có giá trị xa xỉ, Giang Hựu Đào lập tức đi đến chỗ tủ quần áo, dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm một chiếc áo bông cũ.
Từ sau khi gả cho Giang Hựu Đào, Lý Tú Cầm thay đổi rất nhiều, những bộ quần áo có mảnh vá cũ trước kia đều được đổi thành quần áo mới tinh, không miếng vá, chiếc áo bông này là chiếc kém nhất treo trong tủ quần áo.
Một lần nguyên chủ dọn dẹp nhà cửa đến chỗ tủ quần áo này, còn chưa đụng đến đã bị Lý Tú Cầm thấy được, hung hăng mắng nguyên chủ một trận.
(Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản: bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được.)
Bởi vậy chiều hôm qua cô đã đi đến chỗ thanh niên trí thức thay Giang Gia Bảo báo danh, đều là con của Giang An Quốc, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia chưa, rất không công bằng.
Lúc trước nguyên chủ là chỗ trút giận kiêm tiểu nha hoàn của Giang Gia Bảo, chỉ cần Giang Gia Bảo không vui lập tức túm cô đến phòng tối của cách ủy hội, trong đó vừa tối vừa nhỏ, nguyên chủ ở bên trong vừa đói vừa sợ, còn cả lạnh nữa.
Đối với cảnh ngộ Giang Hựu Đào gặp phải, Giang An Quốc vô cùng rõ ràng, thế nhưng chẳng những ông ta không có ý định truy cứu trách nhiệm Giang Gia Bảo, còn bảo nguyên chủ tự mình tỉnh lại, nói thương dăng bất đinh vô phùng đích đản.
“Anh cháu sắp xuống nông thôn, dì Tú Cầm vui đến hôn mê, mong các thím các dì giúp đỡ đưa người đến trạm xã khám xem.” Giang Hựu Đào nghẹn ngào, đóng vai một cô nhóc đáng thương bất lực lại thiện tâm.
Mọi người nghe xong, cảm thấy cô nhóc Giang Hựu Đào này hiểu chuyện không mang thù, ba chân bốn chẳng đưa Lý Tú Cầm đến trạm xã.
Lần này người bên cách mệnh hội dẫn người đi, người đến xem náo nhiệt theo đó tản ra.
Nơi mà Giang An Quốc tìm cho nguyên chủ là một thôn trấn hẻo lánh, đêm nay rạng sáng hai giờ xe lửa sẽ chạy.
Qua hôm nay, cô ngồi lên xe lửa, sau này trời cao hoàng đế ở xa, Giang An Quốc có thể làm gì cô được chứ?
Đứng ở trong phòng khách nhìn một lượt, Giang Hựu Đào lập tức đi đến phòng Lý Tú Cầm và Giang An Quốc.
Thời buổi này nói gì thì nói cần phải có phiếu, có tiền không phiếu làm gì cũng không dễ dàng, tiền trợ cấp mà mẹ nguyên chủ để lại, cô không thể nào để cho đôi vợ chồng kia chiếm hời.
Cửa phòng bị khóa, Giang Hựu Đào tìm một sợi dây thép chọc vào ổ khóa, lay trái lay phải vài cái, cửa lập tức mở ra.
Trong cô nhi viện luôn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm gây chuyện không hiểu đúng mực, thậm chí lòng mang ác ý, kỹ năng mở khóa này Giang Hựu Đào học được từ mấy lần bị trêu đùa nhốt trong nhà vệ sinh, không ai mở cửa, vô số lần bỏ lỡ thời gian ăn cơm phải chịu đói luyện ra.
Khóa kiểu cũ như thế này, còn chưa đến mười giây cô đã có thể mở ra.
Giang Hựu Đào đẩy cửa đi vào, tinh tế đánh giá căn phòng này, phòng ngủ của hai vợ chồng Giang An Quốc nằm ở hướng tốt nhất trong nhà, ánh sáng chiếu vào căn phòng mười lăm mét vuông, còn có một ban công nhỏ.
Những vật trang trí hay gia cụ lưu hành thời đại này đủ hết trong phòng.
Sofa da nhân tạo, tủ quần áo gỗ đỏ có kèm gương, bàn làm việc bằng kính, một chiếc tủ đựng đồ nhỏ.
Vào niên đại này, những gia cụ đó có giá trị xa xỉ, Giang Hựu Đào lập tức đi đến chỗ tủ quần áo, dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm một chiếc áo bông cũ.
Từ sau khi gả cho Giang Hựu Đào, Lý Tú Cầm thay đổi rất nhiều, những bộ quần áo có mảnh vá cũ trước kia đều được đổi thành quần áo mới tinh, không miếng vá, chiếc áo bông này là chiếc kém nhất treo trong tủ quần áo.
Một lần nguyên chủ dọn dẹp nhà cửa đến chỗ tủ quần áo này, còn chưa đụng đến đã bị Lý Tú Cầm thấy được, hung hăng mắng nguyên chủ một trận.
(Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản: bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất