Thập Niên 70: Trở Về Năm Tháng Chồng Tôi Còn Trẻ Tuổi
Chương 16: Mua Ngân Châm
“Có thể, trước tiên, tôi sẽ kê đơn thuốc cho ông, đợi lần sau, tôi đến châm cứu cho ông nữa là xong”, Mộc Ly nghĩ lát nữa hẳn phải đến tiệm thuốc xem thử có thể mua được ngân châm hay không, không có ngân châm, cô cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
“Được, được”, Trương Thục Phân vui mừng gật đầu.
“Có giấy bút không?”
“Có, để dì đi lấy, cô chờ một chút”, Trương Thục Phân lập tức tiến vào phòng, một lát sau, chị ta cầm giấy bút đi ra.
Mộc Ly nhận lấy giấy bút, quơ bút vài cái đã viết xong phương thuốc, sau đó, cô đưa phương thuốc cho Lý Phong: “Ông cứ ra tiệm bốc thuốc theo phương thuốc này, uống hết một đợt, bệnh dạ dày của ông có thể được chữa khỏi”.
“Cảm ơn!”, Lý Phong nhìn phương thuốc trên giấy mà lòng càng thêm tôn kính Mộc Ly, tuy ông ta không hiểu về thư pháp nhưng nhìn chữ của Mộc Ly thì vẫn có thể nhận ra được là có luyện tập, rồng bay phượng múa, giữa những hàng chữ có sự liền mạch, thể hiện khí độ của người làm việc lớn. Cô nhóc này không hề đơn giản.
“Dì còn cần thỏ rừng không?”, Mộc Ly quay sang hỏi Trương Thục Phân.
“Cần, tất cả đều cần”, Trương Thục Phân lấy từ trong túi ra 50 tệ và một vài tấm phiếu: “Cháu cầm lấy số tiền và phiếu này đi”.
Tiếc là trong nhà không có sẵn tiền, nếu không, bà đã đưa nhiều hơn.
Mộc Ly nhận tiền, rút ra 20 tệ và một vài tấm phiếu, sau đó trả lại 30 tệ cùng số phiếu còn lại cho Trương Thục Phân: “Đợi khi sức khỏe của ông ấy hồi phục rồi cháu sẽ tính toán chi phí khám bệnh”.
Kế đó, cô lấy thỏ rừng, gà rừng và trứng gà từ trong giỏ trúc ra đặt lên mặt đất, rồi đứng thẳng dậy, đeo giỏ trúc lên vai: “Cháu đi đây”.
“Dì tiễn cháu”, Trương Thục Phân vội đuổi theo.
Sau khi tiễn Mộc Ly ra khỏi khu nhà của mình, Trương Thục Phân mới lưu luyến thu hồi tầm mắt. Mộc Ly nói lần sau sẽ đến châm cứu cho ông Lý nhà bà, nhưng không biết đến bao giờ cô mới đến được, hi vọng cô có thể đến sớm một chút. Chỉ khi sức khỏe của ông Lý tốt lên thì bà mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Vừa rời khỏi con hẻm nhỏ, Mộc Ly liền đi thẳng đến tiệm thuốc.
Tiệm thuốc vốn là cơ sở quốc doanh, trên khắp thị trấn cũng chỉ có một tiệm thuốc mà thôi.
Nhân viên của tiệm thuốc đang tiếp khách, liếc thấy Mộc Ly bước vào, người này hơi nhếch miệng. Từ quần áo của Mộc Ly, có thể đoán được cô đến từ nông thôn, cô ta thường xuyên gặp những người nông dân như vậy, mỗi lần mua thuốc bọn họ đều vắt cổ chày ra nước, hết chê cái này đắt lại chê cái kia đắt. Xin nhờ, thuốc là dùng để chữa bệnh, rẻ mà không có công hiệu thì làm được gì.
Mộc Ly đánh giá một lượt bốn phía, tiệm thuốc rất lớn, được chia ra làm khu Tây Y và khu Đông Y, cô nhấc chân đi về phía khu Đông Y.
“Xin hỏi có bán ngân châm không?”, Mộc Ly hỏi nhân viên đang đứng trong quầy thuốc.
Người nọ bày ra vẻ mặt kiêu căng, lườm cô một cái: “Có thì có đấy, tuy nhiên có hơi đắt!”
Một con nhóc đến từ nông thôn như cô mua nổi không?
“Bao nhiêu tiền?”, giọng Mộc Ly cũng nhạt đi vài phần.
“Mười tệ và một tấm phiếu”, nhân viên háo hức chờ mong giây phút chế giễu Mộc Ly, cô ta dám chắc con nhóc nhà quê này không lấy ra nổi số tiền như vậy.
Mộc Ly lấy ra 10 tệ và một tấm phiếu đưa cho nhân viên: “Lấy cho tôi một bộ!”
Thoáng cái, nhân viên đứng sững ra, cô ta ngơ ngác nhìn tiền và phiếu trong tay Mộc Ly.
“Này”, Mộc Ly kêu lên một tiếng.
Nhân viên giật mình hoàn hồn, sau khi ném cho Mộc Ly một cái lườm, cô ta liền khom người lấy ra từ trong quầy một bộ ngân châm đưa cho cô.
Mộc Ly nhận lấy túi ngân châm, mở ra nhìn một chút. Chất lượng không thật sự tốt, tuy nhiên, hiện tại cô cũng chỉ có thể dùng đỡ. Xem xong, cô đem túi ngân châm nhét vào trong túi áo, rồi nhấc chân đi ra tiệm thuốc.
Vừa lúc đó, một thanh niên từ bên ngoài xông vào, không cẩn thận va phải Mộc Ly.
“Được, được”, Trương Thục Phân vui mừng gật đầu.
“Có giấy bút không?”
“Có, để dì đi lấy, cô chờ một chút”, Trương Thục Phân lập tức tiến vào phòng, một lát sau, chị ta cầm giấy bút đi ra.
Mộc Ly nhận lấy giấy bút, quơ bút vài cái đã viết xong phương thuốc, sau đó, cô đưa phương thuốc cho Lý Phong: “Ông cứ ra tiệm bốc thuốc theo phương thuốc này, uống hết một đợt, bệnh dạ dày của ông có thể được chữa khỏi”.
“Cảm ơn!”, Lý Phong nhìn phương thuốc trên giấy mà lòng càng thêm tôn kính Mộc Ly, tuy ông ta không hiểu về thư pháp nhưng nhìn chữ của Mộc Ly thì vẫn có thể nhận ra được là có luyện tập, rồng bay phượng múa, giữa những hàng chữ có sự liền mạch, thể hiện khí độ của người làm việc lớn. Cô nhóc này không hề đơn giản.
“Dì còn cần thỏ rừng không?”, Mộc Ly quay sang hỏi Trương Thục Phân.
“Cần, tất cả đều cần”, Trương Thục Phân lấy từ trong túi ra 50 tệ và một vài tấm phiếu: “Cháu cầm lấy số tiền và phiếu này đi”.
Tiếc là trong nhà không có sẵn tiền, nếu không, bà đã đưa nhiều hơn.
Mộc Ly nhận tiền, rút ra 20 tệ và một vài tấm phiếu, sau đó trả lại 30 tệ cùng số phiếu còn lại cho Trương Thục Phân: “Đợi khi sức khỏe của ông ấy hồi phục rồi cháu sẽ tính toán chi phí khám bệnh”.
Kế đó, cô lấy thỏ rừng, gà rừng và trứng gà từ trong giỏ trúc ra đặt lên mặt đất, rồi đứng thẳng dậy, đeo giỏ trúc lên vai: “Cháu đi đây”.
“Dì tiễn cháu”, Trương Thục Phân vội đuổi theo.
Sau khi tiễn Mộc Ly ra khỏi khu nhà của mình, Trương Thục Phân mới lưu luyến thu hồi tầm mắt. Mộc Ly nói lần sau sẽ đến châm cứu cho ông Lý nhà bà, nhưng không biết đến bao giờ cô mới đến được, hi vọng cô có thể đến sớm một chút. Chỉ khi sức khỏe của ông Lý tốt lên thì bà mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Vừa rời khỏi con hẻm nhỏ, Mộc Ly liền đi thẳng đến tiệm thuốc.
Tiệm thuốc vốn là cơ sở quốc doanh, trên khắp thị trấn cũng chỉ có một tiệm thuốc mà thôi.
Nhân viên của tiệm thuốc đang tiếp khách, liếc thấy Mộc Ly bước vào, người này hơi nhếch miệng. Từ quần áo của Mộc Ly, có thể đoán được cô đến từ nông thôn, cô ta thường xuyên gặp những người nông dân như vậy, mỗi lần mua thuốc bọn họ đều vắt cổ chày ra nước, hết chê cái này đắt lại chê cái kia đắt. Xin nhờ, thuốc là dùng để chữa bệnh, rẻ mà không có công hiệu thì làm được gì.
Mộc Ly đánh giá một lượt bốn phía, tiệm thuốc rất lớn, được chia ra làm khu Tây Y và khu Đông Y, cô nhấc chân đi về phía khu Đông Y.
“Xin hỏi có bán ngân châm không?”, Mộc Ly hỏi nhân viên đang đứng trong quầy thuốc.
Người nọ bày ra vẻ mặt kiêu căng, lườm cô một cái: “Có thì có đấy, tuy nhiên có hơi đắt!”
Một con nhóc đến từ nông thôn như cô mua nổi không?
“Bao nhiêu tiền?”, giọng Mộc Ly cũng nhạt đi vài phần.
“Mười tệ và một tấm phiếu”, nhân viên háo hức chờ mong giây phút chế giễu Mộc Ly, cô ta dám chắc con nhóc nhà quê này không lấy ra nổi số tiền như vậy.
Mộc Ly lấy ra 10 tệ và một tấm phiếu đưa cho nhân viên: “Lấy cho tôi một bộ!”
Thoáng cái, nhân viên đứng sững ra, cô ta ngơ ngác nhìn tiền và phiếu trong tay Mộc Ly.
“Này”, Mộc Ly kêu lên một tiếng.
Nhân viên giật mình hoàn hồn, sau khi ném cho Mộc Ly một cái lườm, cô ta liền khom người lấy ra từ trong quầy một bộ ngân châm đưa cho cô.
Mộc Ly nhận lấy túi ngân châm, mở ra nhìn một chút. Chất lượng không thật sự tốt, tuy nhiên, hiện tại cô cũng chỉ có thể dùng đỡ. Xem xong, cô đem túi ngân châm nhét vào trong túi áo, rồi nhấc chân đi ra tiệm thuốc.
Vừa lúc đó, một thanh niên từ bên ngoài xông vào, không cẩn thận va phải Mộc Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất