Thập Niên 70: Từ Chối Về Nông Thôn, Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố
Chương 29:
Sáng hôm sau, lúc Vu Chiêu Đệ đi mua thức ăn thì nghe thấy có người bàn tán chuyện bà ta rụng tóc, bà ta tức đến run rẩy.
Là ai?
Là đồ khốn nào truyền ra ngoài?
Nhà máy may.
Từ Đại Trụ ra ngoài đi vệ sinh trở về thì thấy mấy nhân viên tạp vụ vừa nói nhỏ vừa lén nhìn ông ta.
Có chuyện gì vậy?
Gần đây cũng không có chuyện gì mà?
Ông ta không hiểu gì, lại đợi thêm một lát, thấy ngày càng có nhiều người nhìn ông ta, còn cả người của những phòng ban khác.
Rốt cuộc là thế nào?
Ông ta nghĩ mãi không ra, còn đến nhà kho kiểm tra một phen, quần áo không mặc ngược, quần cũng không có lỗ rách, quần lót cũng không lộ ra ngoài.
Lãnh đạo cũng không gọi ông ta nói chuyện, bản thân không có vấn đề gì, vậy là đã xảy ra chuyện mà ông ta không biết.
Chạy đi hỏi anh em tốt của mình thì biết được một tin.
Vì để cứu vãn tình cảm của ông ta, sau khi kết hôn, vợ ông ta vẫn luôn đội tóc giả.
"Có thật không vậy?" Anh em tốt tò mò hỏi.
Từ Đại Trụ không nhịn được mà chửi bậy: "Quần què, nói vớ vẩn, Vu Chiêu Đệ lười như vậy, sao có thể đội tóc giả chứ."
Anh em tốt cười hì hì, bày cách cho ông ta: "Tối nay ông ngủ muộn một chút, chờ vợ ngủ rồi kéo thử tóc cô ấy xem có phải tóc giả hay không."
Từ Đại Trụ đẩy người đó một cái, nói: "Cút!"
Nhưng buổi chiều sau khi tan làm.
Từ Đại Trụ nhìn vợ mình đang bận rộn ở trong phòng bếp, không nhịn được mà hỏi: "Em đội tóc giả thật à?"
Sắc mặt Vu Chiêu Đệ lúc trắng lúc xanh, chột dạ nói: "Đương nhiên là không, người ta ăn nói bậy bạ, anh nghe không hiểu à?"
Từ Đại Trụ ồ một tiếng: "Không đội thì không đội thôi! Làm cơm nhanh lên, anh đói."
Áo bị kéo một cái, nhìn sang thì thấy con gái của mình, Phân Phân, ông ta nói: "Sao thế?"
Từ Phân Phân lập tức rơi nước mắt, giơ tay chỉ vào tóc của mình, nhỏ giọng nói: "Mẹ cắt tóc của con."
Từ Đại Trụ nhìn mái tóc ngắn của con gái, tức giận đến đập bàn.
Ông ta còn nghĩ làm gì có đứa con gái nào kỳ lạ như vậy, thích để tóc ngắn.
Hóa ra là người làm mẹ cắt tóc của con gái đội lên đầu mình.
Ông ta quát: "Vu Chiêu Đệ, cô ra đây cho tôi!"
Vu Chiêu Đệ thò đầu ra nhìn, thấy con gái đang khóc thút thít, sao bà ta lại không hiểu được.
Nước mắt lập tức vỡ òa, bà ta bi thương nói: "Tôi làm thế chẳng phải là vì anh à, anh thích người tóc dài."
Từ Đại Trụ: "Ai nói với cô thế?"
Vu Chiêu Đệ lau nước mắt nói: "Lúc em tóc ngắn, anh không hề ngủ với em."
Từ Đại Trụ hít sâu một hơi, nói: "Khi đó vừa mới kết hôn."
Bị ép cưới một người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ, ông ta uất ức gần chết.
Làm gì có tâm trạng đi ngủ!
Vu Chiêu Đệ: "Thấy chưa, anh còn không thừa nhận!"
Hai người tôi một câu anh một câu bắt đầu cãi nhau.
Nghe thấy tiếng động, Tần Mỹ Lan nhanh chóng rửa bát xong rồi bê một cái ghế ngồi ở cửa ra vào, lắng nghe náo nhiệt của nhà đối diện.
Thẩm Dung Dung lại thấp thỏm trong lòng, nói: "Thím Vu sẽ không trách con chứ? Là con giật tóc của thím ấy xuống."
Cô ta sờ lên mặt mình, đã kết vảy rồi, đúng lúc Cố Hoài đi tỉnh khác thăm người thân, nếu không sẽ lo lắng lắm.
Tần Mỹ Lan cười nhạo nói: "Trách con làm gì, cũng đâu phải con khiến bà ta phải đội tóc giả."
Nghe thấy tiếng cãi nhau của nhà đối diện, khỏi phải nói trong lòng bà ta sảng khoái cỡ nào.
Ai bảo mụ khốn này bắt nạt Dung Dung và Bảo Sơn, đáng đời!
Nhà họ Vu.
Cãi nhau ầm ĩ một hồi lâu, cổ họng hai người đều bốc khói, rối rít bày tỏ không cãi nữa, quá phí lời.
Từ Đại Trụ kéo tóc giả trên đầu vợ mình xuống, nhìn mái tóc lưa thưa kia, khóe miệng ông ta giật một cái, nói: "Sau này đừng đội nữa, mọi người biết hết rồi."
Vu Chiêu Đệ cướp lấy tóc của mình rồi đội lên, tức giận hỏi: "Tôi không đội tóc giả anh có lên giường với tôi không? Tôi còn muốn sinh con trai, đến lúc đó tôi có hai đứa con trai, Tần Mỹ Lan chỉ có một đứa, cho cô ta tức chết."
Là ai?
Là đồ khốn nào truyền ra ngoài?
Nhà máy may.
Từ Đại Trụ ra ngoài đi vệ sinh trở về thì thấy mấy nhân viên tạp vụ vừa nói nhỏ vừa lén nhìn ông ta.
Có chuyện gì vậy?
Gần đây cũng không có chuyện gì mà?
Ông ta không hiểu gì, lại đợi thêm một lát, thấy ngày càng có nhiều người nhìn ông ta, còn cả người của những phòng ban khác.
Rốt cuộc là thế nào?
Ông ta nghĩ mãi không ra, còn đến nhà kho kiểm tra một phen, quần áo không mặc ngược, quần cũng không có lỗ rách, quần lót cũng không lộ ra ngoài.
Lãnh đạo cũng không gọi ông ta nói chuyện, bản thân không có vấn đề gì, vậy là đã xảy ra chuyện mà ông ta không biết.
Chạy đi hỏi anh em tốt của mình thì biết được một tin.
Vì để cứu vãn tình cảm của ông ta, sau khi kết hôn, vợ ông ta vẫn luôn đội tóc giả.
"Có thật không vậy?" Anh em tốt tò mò hỏi.
Từ Đại Trụ không nhịn được mà chửi bậy: "Quần què, nói vớ vẩn, Vu Chiêu Đệ lười như vậy, sao có thể đội tóc giả chứ."
Anh em tốt cười hì hì, bày cách cho ông ta: "Tối nay ông ngủ muộn một chút, chờ vợ ngủ rồi kéo thử tóc cô ấy xem có phải tóc giả hay không."
Từ Đại Trụ đẩy người đó một cái, nói: "Cút!"
Nhưng buổi chiều sau khi tan làm.
Từ Đại Trụ nhìn vợ mình đang bận rộn ở trong phòng bếp, không nhịn được mà hỏi: "Em đội tóc giả thật à?"
Sắc mặt Vu Chiêu Đệ lúc trắng lúc xanh, chột dạ nói: "Đương nhiên là không, người ta ăn nói bậy bạ, anh nghe không hiểu à?"
Từ Đại Trụ ồ một tiếng: "Không đội thì không đội thôi! Làm cơm nhanh lên, anh đói."
Áo bị kéo một cái, nhìn sang thì thấy con gái của mình, Phân Phân, ông ta nói: "Sao thế?"
Từ Phân Phân lập tức rơi nước mắt, giơ tay chỉ vào tóc của mình, nhỏ giọng nói: "Mẹ cắt tóc của con."
Từ Đại Trụ nhìn mái tóc ngắn của con gái, tức giận đến đập bàn.
Ông ta còn nghĩ làm gì có đứa con gái nào kỳ lạ như vậy, thích để tóc ngắn.
Hóa ra là người làm mẹ cắt tóc của con gái đội lên đầu mình.
Ông ta quát: "Vu Chiêu Đệ, cô ra đây cho tôi!"
Vu Chiêu Đệ thò đầu ra nhìn, thấy con gái đang khóc thút thít, sao bà ta lại không hiểu được.
Nước mắt lập tức vỡ òa, bà ta bi thương nói: "Tôi làm thế chẳng phải là vì anh à, anh thích người tóc dài."
Từ Đại Trụ: "Ai nói với cô thế?"
Vu Chiêu Đệ lau nước mắt nói: "Lúc em tóc ngắn, anh không hề ngủ với em."
Từ Đại Trụ hít sâu một hơi, nói: "Khi đó vừa mới kết hôn."
Bị ép cưới một người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ, ông ta uất ức gần chết.
Làm gì có tâm trạng đi ngủ!
Vu Chiêu Đệ: "Thấy chưa, anh còn không thừa nhận!"
Hai người tôi một câu anh một câu bắt đầu cãi nhau.
Nghe thấy tiếng động, Tần Mỹ Lan nhanh chóng rửa bát xong rồi bê một cái ghế ngồi ở cửa ra vào, lắng nghe náo nhiệt của nhà đối diện.
Thẩm Dung Dung lại thấp thỏm trong lòng, nói: "Thím Vu sẽ không trách con chứ? Là con giật tóc của thím ấy xuống."
Cô ta sờ lên mặt mình, đã kết vảy rồi, đúng lúc Cố Hoài đi tỉnh khác thăm người thân, nếu không sẽ lo lắng lắm.
Tần Mỹ Lan cười nhạo nói: "Trách con làm gì, cũng đâu phải con khiến bà ta phải đội tóc giả."
Nghe thấy tiếng cãi nhau của nhà đối diện, khỏi phải nói trong lòng bà ta sảng khoái cỡ nào.
Ai bảo mụ khốn này bắt nạt Dung Dung và Bảo Sơn, đáng đời!
Nhà họ Vu.
Cãi nhau ầm ĩ một hồi lâu, cổ họng hai người đều bốc khói, rối rít bày tỏ không cãi nữa, quá phí lời.
Từ Đại Trụ kéo tóc giả trên đầu vợ mình xuống, nhìn mái tóc lưa thưa kia, khóe miệng ông ta giật một cái, nói: "Sau này đừng đội nữa, mọi người biết hết rồi."
Vu Chiêu Đệ cướp lấy tóc của mình rồi đội lên, tức giận hỏi: "Tôi không đội tóc giả anh có lên giường với tôi không? Tôi còn muốn sinh con trai, đến lúc đó tôi có hai đứa con trai, Tần Mỹ Lan chỉ có một đứa, cho cô ta tức chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất