Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 18: Tống Văn Cảnh Cứng Đầu

Trước Sau
"Xin lỗi."

Lúc Tống Văn Cảnh đi ra đang suy nghĩ mấy vấn đề, vừa đi ra đã thấy có tay duỗi tới, lập tức công kích theo phản xạ có điều kiện.

Thiếu chút nữa làm bạn tốt bị thương, sau khi thả hắn ra, mới uốn nắn hắn: "Sau này đừng nói lung tung."

“Thật sự tốt như vậy, sao cậu không muốn?”

Cố Nguyên cười hì hì nói: "Tôi không được, người ta thích tôi sao?"

Thật sự thích, hắn cũng không cần.

Chu Gia Gia kiêu căng như vậy, không phải loại người hắn thích.

Hơn nữa, hoa khôi đoàn văn công có bối cảnh, hắn cũng không thiếu.

Đôi mắt sắc bén như ưng của Tống Văn Cảnh nhìn chằm chằm Cố Nguyên, ánh mắt quá mạnh, sáng như ngọn đuốc, khí lạnh bốc lên.

Cố Nguyên cảm thấy cổ lạnh lẽo, khí lạnh trên người bạn tốt quá nồng đậm rồi.

Cố Nguyên vừa định giơ tay lên, chịu thua nói: "Tôi..."

Lại thấy khi thế cả người anh bạn thu lại, chỉ lãnh đạm nói: "Cậu cảm thấy cô ta thật thích tôi?"

Cố Nguyên thu hồi vẻ cà lơ phất phơ trên người, hắn hoài nghi cái gì, cũng không nghi ngờ tình cảm của hoa khôi đoàn văn công đối với bạn mình.

Nhìn xem, vì theo đuổi đàn ông mà trực tiếp đuổi tới căn cứ biên giới, hoàn cảnh nơi này không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra nhiệm vụ, điều kiện cũng kém hơn thủ đô nhiều.

Người này muốn chết muốn sống mà điều động đến căn cứ biên giới, ai mà không biết tâm tư của Chu Gia Gia chứ?

Tống Văn Cảnh lại rất lãnh đạm khắc chế, giọng nói của anh thậm chí còn lãnh đạm hơn khi đối mặt với Chu Gia Gia: "Thật thích cái gì, chỉ có cô ta mới biết."

"Tôi đã nhiều lần bày tỏ ở nơi công cộng, tôi và cô ta không có gì, nhưng tại sao đối phương dám làm ra chuyện như vậy?"

“Không phải là bởi vì trong lòng cảm thấy tôi không có bối cảnh, không có thế lực gì sao? "

Khi Tống Văn Cảnh nói ra lời này, Cố Nguyên rùng mình một cái.

Hắn há hốc miệng lại không thể phản bác, là thật, chuyện tương tự, dám phát sinh trên người bạn thân, cũng không dám phát sinh trên người hắn.

Thật vậy, khi mọi người muốn làm bất cứ điều gì, thường sẽ xem xét nền tảng gia đình của nhau.

Quan hệ nam nữ trong bộ đội nghiêm khắc, có người nhìn trúng tiền đồ của những người lính trẻ, trước sẽ dựng lên chuyện đã định, sau đó thành công kết hôn cũng không phải là không có.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, sẽ phát sinh ở trên người bạn mình.

"Tuy nói như thế, nhưng Chu Gia Gia thoạt nhìn không giống như là..."

Cố Nguyên còn chưa nói xong, đã nhìn thấy bạn tốt quay đầu lại nhìn mình một cái, khẽ xuy một tiếng: "Là cái gì?"

“Là cảm thấy tôi có tiền đồ."

“Thích dung mạo, năng lực của tôi, còn có tiềm lực vô hạn trong tương lai sao?"

“Khụ khụ..."

Cố Nguyên vừa đuổi theo, vừa ho khan hai tiếng, thầm nghĩ cậu ngược lại rất rõ ràng đấy.



Tống Văn Cảnh cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, giọng cũng thấp hơn vài độ nói: "Vào bộ đội, dung mạo là bên ngoài, năng lực cũng có thể mất đi..."

"Cậu nói xem, một khi tôi bị thương trên chiến trường mất đi tiềm năng vô hạn, cậu nói cô ta còn thích sao?"

“Cô ta thích những người có thể mang lại cho mình sự phù phiếm, không phải tôi."

Đến lúc đó, người bị vứt bỏ chính là hắn, Tống Văn Cảnh biết mình hoàn toàn không cần dựa vào nhà thông gia, hắn chưa từng có suy nghĩ với bất kỳ cô gái nào, nguyên nhân chủ yếu chính là, một người ngay cả tính mạng của mình cũng không thể bảo đảm, làm sao có thể hứa hẹn mang lại hạnh phúc cho một người phụ nữ đây?

Anh đã tính toán xong hết thảy, chỉ là không ngờ lại xuất hiện biến số, cô vợ nhỏ trong nhà!

"Cậu thật đúng là... người tỉnh táo!"

Cố Nguyên giơ ngón tay cái lên, thu liễm bộ dạng không đứng đắn của mình, nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ đi cho cậu xem."

Đây là người hắn lựa chọn đi theo, loại con cháu của cán bộ cấp cao như bọn họ, bản thân rất cao ngạo, ai nguyện ý phục ai chứ?

Hết lần này tới lần khác gặp phải biến số như Tống Văn Cảnh!

Cố Nguyên cao hơn một mét tám, Tống Văn Cảnh cao hơn hắn một cái đầu.

Cố Nguyên từ nhỏ đã là một người cứng đầu, Tống Văn Cảnh còn cứng đầu hơn hắn, đánh không lại, mị lực và vận khí cũng mạnh hơn, đây quả thực là người đã đè nặng Cố Nguyên.

Mới đầu hắn còn không phục, hai người luôn thi đấu, đến cuối cùng hắn thật sự phục Tống Văn Cảnh.

Tống Văn Cảnh quá có thể đánh, trọng điểm là phẩm chất làm người khiến hắn đặc biêt khuất phục.

Đó là một người đàn ông nói những lời tàn nhẫn nhất, hành động lại dịu dàng nhất!

Người hắn che chở, không phân biệt nam nữ, chẳng qua vừa vặn đụng phải đồng chí nữ mà thôi.

Tỷ như khi hoa khôi của đoàn văn công này ngất xỉu, Tống Văn Cảnh sợ cô ta gặp chuyện không may mà mình không thể quay lại nhìn, mới cố ý dặn dò hắn đi xem một chút, nhất định phải bảo đảm đối phương an toàn mới trở về.

*

Đoàn văn công bên này, Chu Gia Gia ngất xỉu, mấy đồng nghiệp đều sợ hãi, mọi người sốt ruột muốn đưa cô ta đến phòng y tế bộ đội.

Chủ nhiệm đoàn văn công nhíu mày, bà ta ngồi xổm xuống bóp một trận, Chu Gia Gia liền tỉnh lại.

Chủ nhiệm vốn bao che khuyết điểm, nên rất có ý kiến với Tống Văn Cảnh.

Hết lần này tới lần khác, người ta đã nói rõ ràng như vậy, bà ta mới khuyên Chu Gia Gia từ bỏ: "Được rồi, trước mắt cho cô nghỉ một ngày, cô về nghỉ ngơi trước đi."

“Còn nữa, nếu Tống Văn Cảnh đã kết hôn, cô muốn dung mạo có dung mạo, muốn bối cảnh có bối cảnh, vì sao nhất định phải ngã trên người hắn?"

Chủ nhiệm cảm thấy hoa khôi đoàn văn công đã mất sạch mặt mũi, nên cứng rắn nói: "Sau này hãy thu lại phần tình cảm đó đi, không cần mất mặt như vậy nữa."

Chu Gia Gia không phục: "Cho dù đã kết hôn, cũng có thể ly hôn. Hơn nữa anh ấy cũng chưa làm báo cáo kết hôn, hiện tại tất cả đều dựa trên giấy tờ tùy thân, bọn họ tính là kết hôn gì?"

Chu Gia Gia yêu Tống Văn Cảnh ngay từ cái nhìn đầu tiên trong một sự kiện giao lưu.

Điều kiện gia đình cô ta tốt, những người bên cạnh luôn chiều theo cô ta, không ai phản kháng lại cô ta như vậy, cô ta cảm thấy hắn là định mệnh của đời mình, hơn nữa cũng đã chạy tới đây để kết hôn.

Chủ nhiệm nghe xong lời này, sắc mặt hết xanh lại trắng, nếu như là người bình thường bà đã sớm mắng đối phương rồi.

Nhưng Chu Gia Gia lại có bối cảnh, bà ta không có cách nào tùy tiện mắng người, chỉ đành nhẫn nại khuyên bảo: "Tống Văn Cảnh tuy rằng ưu tú, nhưng với điều kiện của cô, có thể tìm được người tốt hơn."

Trong sự bật cường của Chu Gia Gia, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt: "Sẽ không có gì tốt hơn. "



Đáy lòng cô ta co rút từng đợt, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta nhìn trúng dung mạo Tống Văn Cảnh.

Không phủ nhận.

Đúng là có lúc cô ta hời hợt như vậy, nhưng đối với Tống Văn Cảnh thật sự không phải như thế.

Sau khi yêu Tống Văn Cảnh ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ta đã lén hỏi thăm mọi chuyện của anh.

Một cô gái thích một chàng trai, đặc biệt là cô gái lớn lên trong đại viện, cô ta có sự dẻo dai và tham vọng của đàn ông.

Cô ta rảnh rỗi, sẽ một mình đi gặp Tống Văn Cảnh, nhưng đối phương vẫn không nóng không lạnh, thậm chí thái độ còn lạnh như băng.

Một buổi tối khi cô ta đi tìm Tống Văn Cảnh, vừa vặn gặp một cô gái thổ lộ với anh, thái độ của anh trước sau như một, lập tức cự tuyệt.

Cô gái kia khóc lóc bỏ chạy.

Lại không nghĩ, con đường kia quá tối, có hai tên lưu manh vẫn luôn đi theo phía sau cô gái kia.

Ban đêm gió lớn, hai người đàn ông đi theo một cô gái, ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Lúc ấy cô ta còn chưa nhúc nhích, đã nhìn thấy Tống Văn Cảnh đi theo hai dặm đường, còn trừng phạt hai kẻ xấu kia, chờ cô gái kia an toàn mới rời đi.

Khi đó cô ta nghĩ: một người đàn ông dịu dàng với người lạ, vậy đối với vợ mình sẽ tốt đến thế nào, làm vợ của anh ấy sẽ được che chở ra sao?

Cô ta cũng là không có biện pháp, mới dùng loại biện pháp này để ép buộc, nhưng vẫn bị anh ấy trực tiếp chọc thủng.

Chu Gia Gia chỉ cảm thấy trái tim bị đè nén càng đau đớn, một cô gái bị người trong lòng cự tuyệt càng thêm đau lòng.

Nhìn cô ta khóc, đầu óc chủ nhiệm quả thực muốn nổ tung: "Nhưng cô là hoa khôi đoàn văn công, cô như vậy, thanh danh sẽ rất ảnh hưởng.”

Chu Gia Gia: "Tôi không để ý."

Chủ nhiệm hận không thể đánh cho cô ta tỉnh lại, chỉ đành nói: "Nhưng nếu anh ta thật sự yêu vợ, cô làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến đối phương."

“Ô ô..."

Lần này Chu Gia Gia hoàn toàn sụp đổ, nước mắt tuôn ra như vỡ đê!

Cô ta không thèm để ý đến thanh danh của mình, nhưng nếu đối với đối phương đây là một loại gánh nặng thì sao?

Tiếng khóc ô ô trong phòng truyền đến, Cố Nguyên ở đây một hồi lâu, đợi đến khi tâm tình của người trong phòng ổn định lại, lúc này mới một mình đi tìm đoàn trưởng xin đi làm nhiệm vụ mới.

Loại bối cảnh này của Chu gia, có thể làm bạn thì ít đắc tội sẽ tốt hơn.

*

Tống gia, đôi môi anh đào xinh đẹp Hoa Đào Tinh khẽ nhếch, loại cảm giác bất an này lại một lần nữa cuốn tới.

Bà Diệp lại nghiêm túc giải thích: "Nói đến cũng kỳ quái, người ta cũng không ghét bỏ con đã kết hôn, nói chỉ cần con ly hôn đối phương sẽ sắp xếp công việc cho anh hai, công việc còn đặc biệt tốt, nói là sắp xếp vào công ty vận tải làm tài xế."

“Có, có phải là hai nhà báo không?"

Mẹ Diệp thẳng thắn nói: "Đúng, con cũng biết sao, nói là sẽ sắp xếp công việc cho hai an hem con!"

Phanh một cái.

Tay Diệp Mạn Tinh run lên, chén men trong tay rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau