Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 29:

Trước Sau
Anh hai Diệp ngập ngừng đôi chút rồi mới nói

tiếp: “Lúc nào cũng có thể trở về nhà.”

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh trừng to: …?

“Thật ạ?” Cô rất tò mò, nguyên chủ còn bị bức ép tới mức phải gả đi để báo ân, dùng mạng để ôm đùi nhà họ Tống?

Cha Diệp cũng gật đầu.

Mẹ Diệp tự nhiên hét lên với cái giọng the thé của bà: “Các người đều trách tôi có phải không, trách tôi bức ép con gái nhỏ, nhưng cái nhà này thì ra sao? Ông thì thân bại danh liệt, con trai cả thì bị đày xuống nông thôn, đứa thứ hai thì không được tích sự gì, tôi có thể làm cái gì bây giờ?”

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ có mỗi anh hai Diệp còn muốn nói gì đó, mẹ Diệp cầm cây gậy trong tay muốn đánh anh ấy: “Mày còn muốn nói nữa à, suốt ngày chạy nhảy ở bên ngoài đường, rồi ngày nào đó mày cũng toi mạng thôi con.”

Diệp Mạn Tinh: …?

Trong phòng toàn là tiếng kêu gào của anh hai Diệp cùng với tiếng khóc của mẹ Diệp.

Diệp Mạn Tinh đỡ trán: “Mẹ, mẹ đi cùng với con lên trên thị trấn một chuyến để gọi cho người ta đi, để tự bản thân nghe xem Giang thiếu gia này tại sao lại sắp xếp công việc cho chúng ta được không?”

“Con thực sự cho rằng có trên trời sẽ rơi xuống một cái bánh có nhân cho con à? Con không sợ mẹ xui xẻo, dù sao nhà này vẫn còn con nhỏ, muốn tất cả đều xong đời hết à?”

Mẹ Diệp giận đến run tay, tủi thân, nước mắt như vỡ bờ, nhưng con gái sẽ chẳng an ủi bà như trước kia nữa, còn đâm một nhát sau lưng bà.

Cuối cùng, mẹ Diệp đấu tranh tư tưởng, không tình nguyện đi cùng lên trên thị trấn.



Lúc hai người lên tới thị trấn đã là xế chiều.

Thôn Diệp gia này nằm giữa trấn trên và thị trấn, nhưng để đi đến thị trấn thì xa hơn một chút. Bố chồng cô làm công xã ở trên trấn trên, cô ù ù cạc cạc gọi cho một đồng chí nam, nói tránh đến thị trấn là tốt nhất.

Mẹ Diệp không tình nguyện cùng cô đi lên thị trấn.

Mãi đến khi Diệp Mạn Tinh gọi điện thoại từ bốt điện thoại gần bưu điện, sắc mặt mẹ Diệp mới hơi thay đổi.

Bíp bíp bíp.

Bíp bíp bíp.

Bíp bíp bíp….

Điện thoại vang lên một tiếng dài, đầu bên kia vẫn đang im lặng, cuối cùng cũng bắt máy, bên tai vang lên tiếng “Alo” của người đàn ông trẻ.

Khi nghe nói cô là Diệp Mạn Tinh, đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó hít một hơi thật dài, cuối cùng không mấy nghiêm túc nói: "Diệp Mạn Tinh? Thì ra là cô à...”

Hoa đào tinh trời sinh có thể cảm nhận được tâm tình của con người, cũng có thể dễ dàng cảm nhận được nguy cơ.

Cô không biết đang có chuyện gì xảy ra, cách điện thoại cô không thể cảm nhận được thiện ác của đối phương, nhưng sau khi nhận cuộc gọi, cảm giác nguy cơ của hoa đào tinh ù ù, bùng nổ trong đầu cô.

Liên tưởng đến nguyên chủ không hiểu vì sao chết ở bên ngoài, về sau còn phản bội nam chính bị ghi hận, không biết có liên quan đến chuyện này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau