Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh

Chương 3: Xuyên Sách

Trước Sau
Thím hai hôn mê bất tỉnh, trong sân rối loạn.

Đều là lão hồ ly ngàn năm, ai không hiểu cong cong vẹo vẹo trong đó, thím hai không ngất có phải mọi người còn nói cô dâu mới bất kính trưởng bối hay không.

Hết lần này tới lần khác bà ta lại ngất xỉu, như vậy nói lên cái gì, chứng tỏ chột dạ.

Sắc mặt mẹ Tống là khó coi nhất, bà nhường nhịn chị em dâu, ai biết đối phương lại vươn tay dài như vậy, lại tính toán lên đầu con trai mình, một cỗ tức giận dâng lên, vốn chuẩn bị đỡ người chị em dâu này một chút, lại do dự đưa tay ra chậm.

Phang.

Thím hai mạnh mẽ ngã lên sân đá, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên: "Dì, mẹ..."

Vốn nhận định con dâu mới không dám nói ra chân tướng, lần này bị vạch trần, chị dâu cả bị mẹ chồng liên lụy rất hoảng hốt, muốn thừa dịp mẹ chồng ngất xỉu nhanh chóng đem chuyện này lăn lộn cho qua.

Ai biết lúc này một giọng nói yếu ớt dễ nghe tinh tế chen vào: "Mẹ, thím hai thật sự ngất rồi sao? Đây đều là tuyết, ở trong tuyết lâu cũng không tốt, chúng ta vẫn nên đi gọi ông nội một chút, đưa thím hai đến trạm y tế kiểm tra nha."

“Không thể gọi."

Chị dâu cả bỗng nhiên hét lên, trên mặt vẻ lo lắng, tay liều mạng véo lên người mẹ chồng, run giọng nói: "Bác gái cả, mẹ chồng chỉ là quá tức giận, thở không thuận nên ngất đi mà thôi."

Chuyện này, sau khi ông nội biết được, mẹ chồng lại ngất, cuối cùng người xui xẻo nhất định là cô ta.

Lần này căn bản không thèm giả bộ hiền lành nữa, cô ta gần như đã véo mẹ chồng đến bầm tím, những vẫn không thể gọi người tỉnh lại.

Chị dâu cả tức giận gần chết, mẹ chồng đây là sợ hãi ông nội, trực tiếp đẩy cô ta ra làm vật tế thần, lập tức sắc mặt càng đặc sắc.

Hết lần này tới lần khác sợ cái gì cái đó tới.

Mẹ Tống hừ lạnh một tiếng: "Tức không chịu nổi, tức không thở nổi, vậy đợi bà ta tỉnh lại nói rõ ràng, Tuệ Tuệ nói chuyện, rốt cuộc bà có từng làm vậy hay không."

“Bà ta dám làm lại không dám nhận, bỏ thuốc cho cháu trai mình, ý đồ tác hợp với cháu gái nhà mẹ đẻ mình? Chuyện này tôi nói bao nhiêu lần, đã nói hai người không thích hợp, các người lại dám làm chuyện mất mặt như vậy."

Sắc mặt chị dâu cả lúc xanh lúc trắng đến hoảng hốt, hận không thể có một cái lỗ chui vào.

Mà Tuệ Tuệ với tư cách là cháu gái nhà mẹ đẻ, bị mẹ Tống nhắc đến, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt không có chút máu, khóe miệng nhúc nhích, trên mặt vừa xấu hổ vừa lẩm bẩm, cuối cùng sững sờ run lên 'Cháu cháu' nửa ngày không nói ra lời.

Quá nhiều ánh mắt đánh tới, cô ta xấu hổ đến mức oa một tiếng khóc lên bỏ chạy.

Trời càng thêm sương giá, cửa có một tiếng ho nhẹ vang lên: "Văn Lâm, cùng anh năm con đi xem một chút, đừng để Tuệ Tuệ chạy ra ngoài. "

Tống Văn Lâm xem náo nhiệt cả buổi sáng, nhìn về phía chị dâu mới của mình, thầm ngạc nhiên chị dâu mới xinh đẹp lại âm thầm làm ra một chuyện lớn như vậy, cũng làm cho người ta ngoài ý muốn.

Nhưng hắn cũng mất hứng anh trai mình bị tính kế, phi một tiếng phun ra một cọng cỏ đuôi chó, mang theo chút vô lại nói: "Ba, cô ta lớn như vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì?"



“Nói con đi thì con cứ đi đi." Cha Tống hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai nhỏ, rồi đi vào trong sân, nhìn một sân hỗn loạn, nhíu mày nói: "Có sao không, có phải đưa đến trạm y tế không? Nếu không sao, cha gọi các người đi vào nhà nói."

Chị dâu cả vừa nghe thấy ông nội gọi vào phòng nói, một dòng máu chảy thẳng lên đầu, căn bản không để ý đến mẹ chồng tức giận với mình hay không, móng tay trực tiếp liều mạng mà véo.

Dù sao, việc bỏ thuốc em chồng, tuyệt đối không thể đổ trên đầu cô ta.

Quanh năm ở cùng một chỗ, chị dâu cả đã quá hiểu mẹ chồng, lần đầu tiên véo mẹ chồng đã tỉnh, vậy mà còn sống chết muốn giả bộ ngất xỉu, muốn cô ta đi làm quỷ chết thay?

Chị dâu cả vừa tức vừa gấp, đáy lòng lo lắng muốn chết, còn bị bác cả dọa đến mức đầu óc kêu ong ong không ngừng.

"A" một tiếng, thím hai thét chói tai tỉnh lại, liền đối diện với khuôn mặt nhìn không ra cảm xúc của anh cả, trực giác nói không tốt, vừa định ngất một lần nữa đã bị con dâu gắt gao kéo lại: "Mẹ, bác cả nói ông nội gọi chúng ta vào phòng nói."

Thím hai sờ mấy vết xanh tím: .... Không có nhãn lực.

*

Trong nhà chính Tống gia, lúc này mới gọi là đặc sắc, thím hai bị con dâu kéo vào phòng, ngồi trên ghế mây, vẫn luôn kêu đau.

Chú hai Tống và con trai út vừa nhận được tin tức trở về, sau khi biết nguyên nhân hậu quả lập tức đứng ở một bên, sắc mặt xanh trắng, còn hận không thể đánh chết bà ta tại chỗ.

Tất cả mọi người đều đang chờ ông cụ lên tiếng.

Ngồi ở bên tay trái, là một nhà trưởng phòng cha mẹ Tống, còn có hoa đào tinh, gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, tái nhợt không có huyết sắc.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này giống như cà tím phơi sương, rất đáng thương, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa khiến người ta thương tiếc.

Sắc mặt ông cụ Tống đen như đáy nồi, lúc này nhìn vợ cháu trai yếu đuối, lại ra vẻ bình tĩnh ngồi đó, ai cũng nhìn ra, cô gái nhỏ đang chịu ủy khuất lại ra vẻ kiên cường.

Ông cụ Tống ho nhẹ một tiếng, kéo ra một nụ cười cứng ngắc không chút nhu hòa: "Huệ Lan đưa con dâu con đi ăn chút gì đó đi, nơi này không cần con bé."

Đại khái thấy mình nói chuyện quá cứng rắn, thấy đôi mắt mềm mại không chút công kích của Diệp Mạn Tinh nhìn qua, rốt cuộc thái độ cũng ôn hòa hơn: "Cháu yên tâm, ba cháu bởi vì cứu bố chồng cháu nên mới bị liệt, ông tuyệt đối không để cháu mới vào cửa ngày đầu tiên đã chịu ủy khuất."

“Ông nhất định sẽ xử lý công bằng, cho cháu, cho Văn Cảnh và cha mẹ đẻ cháu một công đạo."

Ông cụ Tống là lão hồng quân một đường đi tới, sau khi chuyển nghề ở trong đại đội làm đại đội trưởng công chính vô tư cả đời, ai biết, trước khi về hưu, lại bị con dâu mình đâm một đao lớn như vậy.

Từ khi nghe được một câu nói của Diệp Mạn Tinh bên ngoài sân, sắc mặt ông đã không đẹp mắt chút nào.

Hoa đào tinh đã ở trên thế gian này rất nhiều năm, cô ấy quả thực rất ngạc nhiên khi ông cụ Tống lại bênh vực mình?

Trong nguyên tác, cô vợ cả cũng bởi vì vết nhơ lần này mà từ sau khi vào cửa vẫn luôn không được coi trọng, thậm chí cả gia đình còn luôn xem cô ấy như người vô hình.

Đôi mắt trong suốt xinh đẹp của cô đảo qua mọi người trong phòng, rồi dừng lại trên người thím hai, giọng như quỳnh tương ngọc lộ vừa kiều vừa ngọt: "Cám ơn ông nội, vậy thím hai?"

Mọi người trong phòng bị đôi mắt xinh đẹp trong suốt này đảo qua, tâm tình khắp nơi cuồn cuộn, bất quá đều là thiện ý chiếm đa số.



Chú hai Tống nhìn thấy đôi mắt ngập nước kia, cũng nở một nụ cười nhu hòa: "Còn có cha chồng cháu ở đây, bất kể là vấn đề của thím hai hay chú Hai, chú hai đều sẽ chịu trách nhiệm, cho cháu một lời giải thích."

Con ngươi Diệp Mạn Tinh hơi dừng lại, cô là hoa đào tinh, có thể trực quan cảm nhận được thiện ý và cảm xúc của con người, gần như một phòng người ở đây đều có thiện ý với cô nhiều hơn là ác ý.

Cô nhìn thấy sắc mặt thím hai đen như đáy nồi, hung hăng bắn về phía cô, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức tươi cười với chú hai: "Cám ơn chú hai."

Thấy Diệp Mạn Tinh không để ý đến mình, thím hai tức giận đến mức hít một hơi, gần như hét lớn một tiếng: "Trách nhiệm, trách nhiệm gì, rõ ràng là do tiểu yêu tinh này muốn Văn Cảnh sắp xếp công việc cho anh hai nhà mẹ đẻ, mới nghĩ đến chủ ý xấu xa, dựa vào cái gì mà ông muốn gánh vác trách nhiệm?"

Vừa nghe được chồng mình muốn chịu trách nhiệm, thím hai hoàn toàn hoảng hốt.

Diệp Mạn Tinh và mẹ Tống ra đến cửa lớn, còn nghe thấy thím hai đang tức đến thở hổn hển, giọng vừa lo vừa vội, đại khái là tức giận, cũng quên mất vừa rồi giả vờ khóc.

"Đi thôi, trước tiên ăn chút gì đó, chuyện trong nhà con cứ yên tâm, ông nội con biết rõ chân tướng, tuyệt đối sẽ không để cho con chịu ủy khuất. "

Nói đến đây, mẹ Tống nhìn con dâu trước mắt, chỉ sau một đêm lại càng thêm kiều diễm, cũng thay đổi tính cách xúc động trước kia, ngược lại nói hai câu đã xoay chuyển thế cục, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Liền nói thêm một câu: "Sau khi ăn xong hãy đi tắm trước, mẹ đã đun nước nóng cho con."

Nhìn đôi mắt mờ mịt bỗng nhiên nhìn qua, lúc này cô ánh mắt trong suốt mềm mại còn mang theo vài phần tò mò, bà lại mềm lòng thêm vài phần: "Con cũng đừng trách Văn Cảnh, mấy lần hai người náo loạn trong điện thoại không vui, lại nói muốn hủy hôn, hắn vốn trở về là muốn hủy hôn với con, nhưng ông nội và cha chồng con không đồng ý."

"Ai biết phía sau lại..."

“Lại gặp phải chuyện bỏ thuốc?"

Diệp Mạn Tinh mặc áo khoác màu xanh quân đội dài đến mắt cá chân, đi giày vải trong tuyết, nghe vậy bổ sung: "Còn bị lừa tham gia một tiệc cưới không đồng ý?"

Một trận gió lạnh thổi tới, chỉ cảm thấy hai tay lạnh buốt, vội vàng rụt trở lại trong ống tay áo.

Hoa đào tinh đối với hoàn cảnh sinh hoạt yêu cầu cao, thật sự vừa không chịu được nóng lại không chịu được lạnh, loại băng thiên tuyết địa này, xen lẫn gió lạnh thấu xương, thật sự là mỗi một thứ đều khiêu chiến hoàn cảnh sinh tồn của cô.

Nghe vậy, cô vẫn giải thích: "Con biết anh ấy không muốn, có lẽ các người cũng không muốn."

Giọng cô mềm mại, lại mang theo tiếng nũng ngọt ngào, nghe vậy sự kinh ngạc lúc trước của mẹ Tống biến mất, đáy lòng mềm nhũn rối tinh rối mù.

Bà cười khẽ, nhìn thoáng qua dấu vết trên cổ con dâu, muốn giấu cũng không giấu được, thầm mắng con trai một tiếng, trên mặt thì nói ghét bỏ, tối hôm qua động tĩnh ngược lại không nhỏ.

Mẹ Tống nói: "Con không cần suy nghĩ nhiều."

Dừng một chút lại nói: "Trước kia có thể là như thế, nhưng qua tối hôm qua, ngược lại không chắc."

Thể chất hoa đào tinh rất dễ động tình, hương hoa đào còn có tác dụng thúc tình, trợ hứng, cô đi qua nhiều nơi như vậy cũng chưa từng phát sinh loại chuyện thân mật này với người khác, nên cũng không quá để ý.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô giống như cánh hoa màu hồng phấn thu vào trong áo khoác, giọng nói mềm mại truyền ra: "Chính là bởi vì đã xảy ra quan hệ, nên anh ấy phải chịu trách nhiệm với con sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau