Thập Niên 70: Vợ Cả Hoa Đào Tinh Xinh Đẹp Thức Tỉnh
Chương 35:
Nhà họ Tống, sau khi Diệp Mạn Tinh trở về, cảm thấy không muốn ăn uống chút nào, tâm tình còn hơi cáu kỉnh.
Mẹ chồng lo lắng cô bị dị ứng, vội la lên: “Trong nhà dùng hết phiếu lương thực rồi, tháng sau Văn Cảnh mới gửi về tiếp, hay là cho Văn Lâm đi bắt mấy con cá chạch làm cho con mấy món ngon ngon nhé?”
“Mẹ, chú út không phải đi đâu, con tự đi cũng được ạ.”
Cô cho rằng cơ thể cô thiếu trà hoa, cá chạch gì đó có thể không có nhưng trà hoa phải có.
Để em chồng suốt ngày đi đây đó kiếm miếng ăn cho cô, như thế sao mà coi được?
Trước kia cô có đôi mắt xinh đẹp giống như giọt sương đọng trên lá sen dưới ánh nắng ban mai tháng Sáu, sáng trong như tiên nữ, vậy mà mấy nay lại uể oải giống như trái cà bị vùi dập trong sương.
Thật khiến người ta thương cảm, mẹ Tống đang bận, nếu không cô đã tự mình lên núi rồi.
"Không sao, nuôi nó to khỏe một chút, chủ yếu là để nhờ vả.”
Tống Văn Lâm người vừa trở về nhà đã bị sai bắt cá cho chị dâu mỏng manh của mình: ...?
Chắc chắn là anh ta không bị nhặt ở bên ngoài về nuôi đấy chứ?
Buổi chiều, hai người cùng nhau dắt cháu gái ra khỏi nhà, mẹ chồng cố ý để chú út cùng lên núi săn thú. Cô cần trà hoa, cũng thuận đường lên núi hái một ít hoa sơn trà với hoa đào. Cháu gái nhỏ vốn không được lòng của dì hai, nhưng bất ngờ là gần gũi với nhà anh cả, dọc đường đi nói cười rất vui vẻ.
Trên người Tống Văn Lâm vác đầy dụng cụ, vũ khí, rất am hiểu cách khơi dậy bầu không khí, dọc đường huyên thuyên chuyện trò linh tinh với cháu gái nhỏ.
Anh ta còn kể mấy chuyện hồi còn nhỏ của ông anh trai thần tiên của mình.
Diệp Mạn Tinh lúc này mới nghĩ đến nội dung cốt truyện, trong lòng thầm nghĩ, cô đã gọi điện nói ly hôn với nam chính, nam chính chắc chắn muốn ly hôn cùng cô.
Diệp Mạn Tinh: “Chú út, anh trai em thực sự đặc biệt mang vải về thật sao.”
“Đúng vậy.”
Diệp Mạn Tinh cảm thấy có hơi ngoài ý muốn: …chẳng nhẽ bởi vì cô đồng ý ly hôn, nên nam chính đột nhiên thay đổi ấn tượng với nguyên thân sao?
Bộ đội biên phòng, không chỉ không muốn cùng cô ly hôn, ngược lại vì sao Tống Văn Cảnh lại muốn kết hôn với cô, cả đường cô đều tự hỏi về những lời mà tham mưu trưởng nói với cô.
Vừa ra ngoài đã thấy Cố Nguyên vỗ hai tay chúc mừng: “Chúc mừng, Chúc mừng Tống trung đoàn trưởng.”
Lệnh thăng chức lần này của Tống Văn Cảnh đáng lẽ phải lùi lại một thời gian, không biết cấp trên quyết định như thế nào, biên phòng nơi đây đề nghị anh đến thủ đô học tập ba tháng, sau đó sẽ được điều động trở lại biên giới quân đội để lãnh đạo một trung đoàn độc lập.
Lệnh thăng chức này không có liên quan đến nhà họ Chu sao?
Nhà của Cố Nguyên cũng có chút thế lực, anh ấy vừa viết một lá thư về nhà nói về tình hình của Đoàn Hoa và Tống Văn Cảnh trong công đoàn hoa, cũng không muốn bạn tốt vô duyên vô cớ lại chịu loại bất công này.
Mẹ chồng lo lắng cô bị dị ứng, vội la lên: “Trong nhà dùng hết phiếu lương thực rồi, tháng sau Văn Cảnh mới gửi về tiếp, hay là cho Văn Lâm đi bắt mấy con cá chạch làm cho con mấy món ngon ngon nhé?”
“Mẹ, chú út không phải đi đâu, con tự đi cũng được ạ.”
Cô cho rằng cơ thể cô thiếu trà hoa, cá chạch gì đó có thể không có nhưng trà hoa phải có.
Để em chồng suốt ngày đi đây đó kiếm miếng ăn cho cô, như thế sao mà coi được?
Trước kia cô có đôi mắt xinh đẹp giống như giọt sương đọng trên lá sen dưới ánh nắng ban mai tháng Sáu, sáng trong như tiên nữ, vậy mà mấy nay lại uể oải giống như trái cà bị vùi dập trong sương.
Thật khiến người ta thương cảm, mẹ Tống đang bận, nếu không cô đã tự mình lên núi rồi.
"Không sao, nuôi nó to khỏe một chút, chủ yếu là để nhờ vả.”
Tống Văn Lâm người vừa trở về nhà đã bị sai bắt cá cho chị dâu mỏng manh của mình: ...?
Chắc chắn là anh ta không bị nhặt ở bên ngoài về nuôi đấy chứ?
Buổi chiều, hai người cùng nhau dắt cháu gái ra khỏi nhà, mẹ chồng cố ý để chú út cùng lên núi săn thú. Cô cần trà hoa, cũng thuận đường lên núi hái một ít hoa sơn trà với hoa đào. Cháu gái nhỏ vốn không được lòng của dì hai, nhưng bất ngờ là gần gũi với nhà anh cả, dọc đường đi nói cười rất vui vẻ.
Trên người Tống Văn Lâm vác đầy dụng cụ, vũ khí, rất am hiểu cách khơi dậy bầu không khí, dọc đường huyên thuyên chuyện trò linh tinh với cháu gái nhỏ.
Anh ta còn kể mấy chuyện hồi còn nhỏ của ông anh trai thần tiên của mình.
Diệp Mạn Tinh lúc này mới nghĩ đến nội dung cốt truyện, trong lòng thầm nghĩ, cô đã gọi điện nói ly hôn với nam chính, nam chính chắc chắn muốn ly hôn cùng cô.
Diệp Mạn Tinh: “Chú út, anh trai em thực sự đặc biệt mang vải về thật sao.”
“Đúng vậy.”
Diệp Mạn Tinh cảm thấy có hơi ngoài ý muốn: …chẳng nhẽ bởi vì cô đồng ý ly hôn, nên nam chính đột nhiên thay đổi ấn tượng với nguyên thân sao?
Bộ đội biên phòng, không chỉ không muốn cùng cô ly hôn, ngược lại vì sao Tống Văn Cảnh lại muốn kết hôn với cô, cả đường cô đều tự hỏi về những lời mà tham mưu trưởng nói với cô.
Vừa ra ngoài đã thấy Cố Nguyên vỗ hai tay chúc mừng: “Chúc mừng, Chúc mừng Tống trung đoàn trưởng.”
Lệnh thăng chức lần này của Tống Văn Cảnh đáng lẽ phải lùi lại một thời gian, không biết cấp trên quyết định như thế nào, biên phòng nơi đây đề nghị anh đến thủ đô học tập ba tháng, sau đó sẽ được điều động trở lại biên giới quân đội để lãnh đạo một trung đoàn độc lập.
Lệnh thăng chức này không có liên quan đến nhà họ Chu sao?
Nhà của Cố Nguyên cũng có chút thế lực, anh ấy vừa viết một lá thư về nhà nói về tình hình của Đoàn Hoa và Tống Văn Cảnh trong công đoàn hoa, cũng không muốn bạn tốt vô duyên vô cớ lại chịu loại bất công này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất