Thập Niên 70: Vợ Trước Của Đại Lão Ngày Càng Đáng Ghét
Chương 12:
"Xuân Lan, dù cho Tiểu Bách bị gia đình này dạy hư, cô cũng không nên tùy tiện nghi ngờ những chuyện không có thật này, thậm chí còn gọi thằng bé là đồ súc sinh, làm tổn thương tình mẹ con! Thằng bé còn nhỏ như vậy, biết gì chứ?"
Lý Xuân Lan thấy Khánh Vân Diên đột nhiên kích động lên càng cảm thấy mỉa mai.
Cô bắt nạt mẹ và em trai anh ta mà anh ta vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn, bây giờ chỉ gọi vài tiếng đồ súc sinh đã nóng nảy?
"Rõ cái gì? Rõ việc các người cùng nhau lên kế hoạch lừa dối tôi bằng cách bò lên giường để tranh thủ thời gian cho bọn họ trốn sang Hương Giang?”
“Hay là rõ việc anh không yêu tôi nhưng vì nhân phẩm tốt không muốn là Tiết Bình Quý, nên thấy danh tiếng của tôi không còn nữa mới ban ơn cho tôi làm vợ anh?”
“Hoặc là rõ việc tôi là kẻ không có lòng tự trọng, bị lợi dụng rồi mà vẫn ngốc nghếch hăng hái giúp cô ta nuôi con?"
Giọng Lý Xuân Lan càng lúc càng nghẹn ngào, giống như đang trút hết tất cả nỗi uất ức của kiếp trước.
"Nếu là những điều này thì tôi rõ lắm!"
Khánh Vân Diên giật mình: "Xuân Lan, cô..."
"Ngạc nhiên cái gì? Anh coi thường tôi đến mức nào? Nghĩ tôi vẫn luôn ngu ngốc đến mức không nhìn ra trò của các người, rồi mang theo mặc cảm tội lỗi vì ép anh cưới tôi bằng cách lên giường, cả đời làm trâu làm ngựa cho anh, cam chịu mọi thứ?"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy." Khánh Vân Diên đáp, tâm trạng có phần nặng nề.
Lý Xuân Lan cười nhạt: "Anh coi tôi như một món đồ vật ném vào nhà để mẹ anh bắt nạt không phải là làm như vậy sao?"
Khánh Vân Diên thực sự áy náy vì chuyện lúc trước kia của bọn họ, nhưng việc “ném này” thì thật sự anh ta không hiểu.
“Ném? Mỗi nhà đều sống như vậy, sao đến lượt cô lại là bị ném?”
Sau khi trở về thành phố, anh ta phải gánh vác gia đình, đối mặt với việc học hành và khởi nghiệp bận rộn, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác, để vợ con ở nhà là cách xử lý tốt nhất lúc này.
Hơn nữa, nhà nào chả thế?
Lý Xuân Lan hít sâu một hơi cố gắng ổn định tâm trạng, “Tùy anh thôi, anh muốn nói gì thì nói!”
Dù sao cô cũng đã từ bỏ anh ta, những vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa, cô cũng không muốn lãng phí nước bọt để giải thích.
Khánh Vân Diên nhức đầu thở dài, một lần nữa đưa ra giải pháp cho vấn đề này với hiệu quả cao:
Lý Xuân Lan thấy Khánh Vân Diên đột nhiên kích động lên càng cảm thấy mỉa mai.
Cô bắt nạt mẹ và em trai anh ta mà anh ta vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn, bây giờ chỉ gọi vài tiếng đồ súc sinh đã nóng nảy?
"Rõ cái gì? Rõ việc các người cùng nhau lên kế hoạch lừa dối tôi bằng cách bò lên giường để tranh thủ thời gian cho bọn họ trốn sang Hương Giang?”
“Hay là rõ việc anh không yêu tôi nhưng vì nhân phẩm tốt không muốn là Tiết Bình Quý, nên thấy danh tiếng của tôi không còn nữa mới ban ơn cho tôi làm vợ anh?”
“Hoặc là rõ việc tôi là kẻ không có lòng tự trọng, bị lợi dụng rồi mà vẫn ngốc nghếch hăng hái giúp cô ta nuôi con?"
Giọng Lý Xuân Lan càng lúc càng nghẹn ngào, giống như đang trút hết tất cả nỗi uất ức của kiếp trước.
"Nếu là những điều này thì tôi rõ lắm!"
Khánh Vân Diên giật mình: "Xuân Lan, cô..."
"Ngạc nhiên cái gì? Anh coi thường tôi đến mức nào? Nghĩ tôi vẫn luôn ngu ngốc đến mức không nhìn ra trò của các người, rồi mang theo mặc cảm tội lỗi vì ép anh cưới tôi bằng cách lên giường, cả đời làm trâu làm ngựa cho anh, cam chịu mọi thứ?"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy." Khánh Vân Diên đáp, tâm trạng có phần nặng nề.
Lý Xuân Lan cười nhạt: "Anh coi tôi như một món đồ vật ném vào nhà để mẹ anh bắt nạt không phải là làm như vậy sao?"
Khánh Vân Diên thực sự áy náy vì chuyện lúc trước kia của bọn họ, nhưng việc “ném này” thì thật sự anh ta không hiểu.
“Ném? Mỗi nhà đều sống như vậy, sao đến lượt cô lại là bị ném?”
Sau khi trở về thành phố, anh ta phải gánh vác gia đình, đối mặt với việc học hành và khởi nghiệp bận rộn, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác, để vợ con ở nhà là cách xử lý tốt nhất lúc này.
Hơn nữa, nhà nào chả thế?
Lý Xuân Lan hít sâu một hơi cố gắng ổn định tâm trạng, “Tùy anh thôi, anh muốn nói gì thì nói!”
Dù sao cô cũng đã từ bỏ anh ta, những vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa, cô cũng không muốn lãng phí nước bọt để giải thích.
Khánh Vân Diên nhức đầu thở dài, một lần nữa đưa ra giải pháp cho vấn đề này với hiệu quả cao:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất