Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh
Chương 38: Gặp Mặt Đám Dã Thú
Sau khi Chu Nhị Nha rời đi, liền đem nước linh tuyền rót vào một cái chén, rồi kiên nhẫn ngồi chờ.
Chỉ một lát sau, liền xuất hiện mười mấy dã thú có sói, lợn rừng ngay cả hổ cũng xuất hiện.
Nhìn thấy nước linh tuyền, đôi mắt bọn chúng phát ra ánh sáng xanh làm cho người ta sợ hãi
Mười mấy con dã thú điên cuồng tranh đoạt, nhưng lại không làm bị thương Chu Nhị Nha.
"Trước tiên làm cho ta một việc, khiến cho con trâu cùng đứa trẻ kia biến mất, thì các ngươi sẽ được thưởng thêm thứ này." Cô ta mở miệng nói.
Trong núi im ắng không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy một chút tiếng gió thổi qua, khiến cho xung quanh tràn ngập một loại không khí âm trầm.
Tô Điềm Điềm đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không thấy nữ chủ quay lại, trong lòng suy nghĩ. Chẳng lẽ phán đoán của mình là sai? Thật ra là nữ chủ đang gặp nguy hiểm.
Tô Điềm Điềm nghĩ có lẽ cô ta đang gặp nguy hiểm, đang muốn đi tìm nữ chủ, còn không biết cốt truyện của tiểu thuyết đã thay đổi nhiều hay ít, đừng làm nữ chủ xảy ra chuyện gì nha!
Đúng lúc này, thỏ con đang đứng ở bên cạnh cô thân thể bỗng nhiên run rẩy. Ngón tay chỉ thẳng về phía trước, "Này, thật nhiều dã thú a~"
Trong nháy mắt, xung quanh bốn phía của Tô Điềm Điềm đều bị che kín bởi đám dã thú. Răng nanh của bọn chúng lộ ra, biểu cảm hung ác, từng bước ép sát Tô Điềm Điềm cùng thỏ con.
"Mu mu"
Tô Điềm Điềm, thật là…
Thật làm cho trâu kích động!!!
Đãi ngộ này cũng thật quá tốt, không cần chính mình tốn công đi tìm, điểm giá trị khen ngợi liền tự động đưa đến cửa.
Tô Điềm Điềm đếm đếm có tổng công mười ba con, thì giá trị khen ngợi là bằng 13x20.
Ngô, cô phải thật bình tĩnh.
Tô Điềm Điềm đỉnh đỉnh thỏ con hướng cậu nhắm mắt lại, ý bảo cậu làm theo. Chờ đối phương nhắm mắt lại, Tô Điềm Điềm mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô là một con trâu tốt của xã hội chủ nghĩa, nếu để lại cho cho thỏ con bóng ma tâm lý, đó mới chân chính tội lỗi.
Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào mười ba con dã thú, đây mới gọi là gánh nặng đường xa a, cô là một con trâu lại phải một mình đấu với mười mấy con dã thú, cũng quá khi dễ trâu rồi.
Tô Điềm Điềm tiến lên che thỏ con ở phía sau, tùy ý giơ chân đá bay con lợn rừng đang định đánh lén cô.
Mu mu
Đó chỉ là một chút lòng thành của cô giành tặng cho bọn chúng.
"Bang!"
Nguyên bản, trong mắt đám dã thú còn đang trong trạng thái điên cuồng. Nhưng lúc này bọn chúng lại có cùng một suy nghĩ sao con trâu này sao lại lợi hại đến như vậy.
Trong lúc nhất thời đám dã thú không dám có hành động gì, đều cảnh giác nhìn Tô Điềm Điềm, không ngừng thử cô.
"Ngạo ~"
"Rống ~"
Âm thanh vang mãi không ngừng.
Ồn ào đến mức Tô Điềm Điềm chỉ nghĩ đến việc đánh nhanh cho xong, rồi đem đám dã thú này nhanh chóng tinh lọc.
Chúng nó bất động, không đại biểu cho việc Tô Điềm Điềm cũng giống chúng nó. Dưới sự kinh ngạc của đám dã thú, chân Tô Điềm Điềm giơ lên đá vào lão hổ cùng với con sói đang đứng ở gần nhất, khi bọn chúng còn chưa có phản ứng, thân thể chúng đã va mạnh vào nhau.
"Ngao ngao ~ rống rống ~ ngao"
Âm thanh thê lương cùng với tiếng ầm va chạm, giống như phải chịu một đòn chạm rất nghiêm trọng, âm thanh vang lên bên tai đám dã thú.
Ô ô ô thật đáng sợ.
Lão hổ cùng với sói ở trong núi này được xem như số một số hai. mà hiện tại lại bị đá bay chỉ bằng một chân, hiện giờ trâu ở dưới núi đều bị biến dị sao? Vậy không thể trêu vào a!
Lúc Tô Điềm Điềm đánh nhau xong, ánh mắt liền nhìn chằm chằm về phía bọn nó, đám dã thú không nhịn được giật mình một cái!
"Lão đại, chúng ta không dám nữa."
"Thật không dám nữa."
Âm thanh xin tha vang lên hết đợt này đến đợt khác, lại làm Tô Điềm Điềm tưởng mình nghe lầm.
Cái quỷ gì vậy? Cô còn có thể nghe thấy tiếng dã thú nói chuyện!
Tô Điềm Điềm lắc lắc đầu, sợ lỗ tai chính mình xuất hiện ảo giác, liền tiến lên gần đám dã thú.
Đám dã thú lảo đảo lùi về phía sau, vừa mới chứng kiến sức mạnh lời hại của tiểu ngưu, tâm tư gì cũng không còn, nước kia tuy uống rất ngon. Nhưng cũng phải còn mạng để hưởng đúng không?
Dã thú đối với những thú cường đại hơn mình đều có một loại kính trọng và sợ hãi, mà thời điểm nhìn thấy sức mạnh của tiểu ngưu, sự sợ hãi càng không ngừng tăng lên.
Tô Điềm Điềm lắc lắc đầu, cô đáng sợ như vậy sao?
Tô Điềm Điềm tiếp tục tiến lên, "Mu mu mu"
Các ngươi có biết chuyện này không? Thành tinh?
Đám dã thú, "Thành tinh có nghĩa là gì?"
Hứng thú của Tô Điềm Điềm càng tăng lên, còn có thứ có thể hiểu được tiếng cô nói chuyện. Từ lúc xuyên qua đến nay, Tô Điềm Điềm đều sắp nghẹn hỏng mất, mỗi ngày đều mu mu mu, muốn làm việc gì, còn phải dùng chân ra hiệu.
Không nghĩ tới hôm nay đụng phải đồng bạn, tùy rằng chỉ là đám dã thú, nhưng cũng là sự an ủi đối với Tô Điềm Điềm sắp bị nghẹn hỏng.
Bất quá Tô Điềm Điềm nhìn thấy đám dã thú không ngừng lùi về phía sau. Cảm thấy trước tiên vẫn tạo cho mình một hình tượng vĩ đại trước đã.
Tô Điềm Điềm thanh thanh giọng nói,
"Mu mu mu…."
Thành tinh có thể hiểu là biến thành con người, đây chính là ước mơ của tất cả động vật. Chờ khi có thể biến thành hình người, muốn làm cái gì đều được? Muốn ăn cái gì cũng được. Bánh đậu xanh, bánh bắp, bánh táo còn có sữa mạch nha…..
Đám dã thú hai mặt nhìn nhau, cũng không biết con trâu này là đang nói cái gì, nhưng nghe liền cảm giác đó là chuyện tốt, bọn chúng cũng muốn trở thành người.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của đám dã thú, Tô Điềm Điềm rất bình tĩnh, nói dối mà không cần bản thảo.
"Mu mu mu mu mu mu"
Giống như ta, có sức lực lớn như vậy, đều bởi vì tu luyện sắp biến thành người.
Sau khi nói xong, Tô Điềm Điềm chuyển về chủ đề chính, thần thần bí bí ghé sát vào hỏi lại bọn chúng.
"Có phải hiện nay các ngươi đặc biệt yêu thích một loại nước, nhưng mà uống xong thì thời gian sau, cả người đều sẽ uể oải mệt mỏi, không muốn làm chuyện gì, còn rất hay nóng nảy không kiểm xoát được. Các ngươi không cảm thấy số lần bị như vậy càng ngày càng nhiều sao."
"Ngao ~ giống như có chút đạo lý"
"Rống ~ gần đây ta luôn cảm thấy bản thân mình rất hay nóng nảy, lúc đánh nhau cũng không có tình thần.
Ai….này chẳng phải là đang lừa chúng ta sao.
Không còn nghe thấy tiếng đánh nhau, thỏ con mới mở mắt ra, lại nhìn thấy tiểu ngưu hướng về đám dã thú kêu mu mu mu, liền chạy lên túm lấy lông mao của tiểu ngưu tìm kiếm sự an ủi.
Tô Điềm Điềm trấn an cậu vài câu, mới tiến lên một bước đối với đám dã thú đang thấp thỏm trong lòng nói, "Mấy mắn cho các ngươi là đã gặp được ta, ta chính là một con trâu đã đắc đạo, tự nhiên vấn đề của các ngươi ta sẽ giúp đỡ giải quyết hộ."
Nghe vậy, đôi mắt của đám dã thú càng nóng rực.
Tô Điềm Điềm nhếch môi, trong lòng mừng thầm, "Ta có thể giúp các ngươi tình lọc, đảm bảo các ngươi tình thần thoải mái dễ chịu , vậy trong số các ngươi có ai nguyện ý?"
Chỉ một lát sau, liền xuất hiện mười mấy dã thú có sói, lợn rừng ngay cả hổ cũng xuất hiện.
Nhìn thấy nước linh tuyền, đôi mắt bọn chúng phát ra ánh sáng xanh làm cho người ta sợ hãi
Mười mấy con dã thú điên cuồng tranh đoạt, nhưng lại không làm bị thương Chu Nhị Nha.
"Trước tiên làm cho ta một việc, khiến cho con trâu cùng đứa trẻ kia biến mất, thì các ngươi sẽ được thưởng thêm thứ này." Cô ta mở miệng nói.
Trong núi im ắng không một tiếng động, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy một chút tiếng gió thổi qua, khiến cho xung quanh tràn ngập một loại không khí âm trầm.
Tô Điềm Điềm đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không thấy nữ chủ quay lại, trong lòng suy nghĩ. Chẳng lẽ phán đoán của mình là sai? Thật ra là nữ chủ đang gặp nguy hiểm.
Tô Điềm Điềm nghĩ có lẽ cô ta đang gặp nguy hiểm, đang muốn đi tìm nữ chủ, còn không biết cốt truyện của tiểu thuyết đã thay đổi nhiều hay ít, đừng làm nữ chủ xảy ra chuyện gì nha!
Đúng lúc này, thỏ con đang đứng ở bên cạnh cô thân thể bỗng nhiên run rẩy. Ngón tay chỉ thẳng về phía trước, "Này, thật nhiều dã thú a~"
Trong nháy mắt, xung quanh bốn phía của Tô Điềm Điềm đều bị che kín bởi đám dã thú. Răng nanh của bọn chúng lộ ra, biểu cảm hung ác, từng bước ép sát Tô Điềm Điềm cùng thỏ con.
"Mu mu"
Tô Điềm Điềm, thật là…
Thật làm cho trâu kích động!!!
Đãi ngộ này cũng thật quá tốt, không cần chính mình tốn công đi tìm, điểm giá trị khen ngợi liền tự động đưa đến cửa.
Tô Điềm Điềm đếm đếm có tổng công mười ba con, thì giá trị khen ngợi là bằng 13x20.
Ngô, cô phải thật bình tĩnh.
Tô Điềm Điềm đỉnh đỉnh thỏ con hướng cậu nhắm mắt lại, ý bảo cậu làm theo. Chờ đối phương nhắm mắt lại, Tô Điềm Điềm mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô là một con trâu tốt của xã hội chủ nghĩa, nếu để lại cho cho thỏ con bóng ma tâm lý, đó mới chân chính tội lỗi.
Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào mười ba con dã thú, đây mới gọi là gánh nặng đường xa a, cô là một con trâu lại phải một mình đấu với mười mấy con dã thú, cũng quá khi dễ trâu rồi.
Tô Điềm Điềm tiến lên che thỏ con ở phía sau, tùy ý giơ chân đá bay con lợn rừng đang định đánh lén cô.
Mu mu
Đó chỉ là một chút lòng thành của cô giành tặng cho bọn chúng.
"Bang!"
Nguyên bản, trong mắt đám dã thú còn đang trong trạng thái điên cuồng. Nhưng lúc này bọn chúng lại có cùng một suy nghĩ sao con trâu này sao lại lợi hại đến như vậy.
Trong lúc nhất thời đám dã thú không dám có hành động gì, đều cảnh giác nhìn Tô Điềm Điềm, không ngừng thử cô.
"Ngạo ~"
"Rống ~"
Âm thanh vang mãi không ngừng.
Ồn ào đến mức Tô Điềm Điềm chỉ nghĩ đến việc đánh nhanh cho xong, rồi đem đám dã thú này nhanh chóng tinh lọc.
Chúng nó bất động, không đại biểu cho việc Tô Điềm Điềm cũng giống chúng nó. Dưới sự kinh ngạc của đám dã thú, chân Tô Điềm Điềm giơ lên đá vào lão hổ cùng với con sói đang đứng ở gần nhất, khi bọn chúng còn chưa có phản ứng, thân thể chúng đã va mạnh vào nhau.
"Ngao ngao ~ rống rống ~ ngao"
Âm thanh thê lương cùng với tiếng ầm va chạm, giống như phải chịu một đòn chạm rất nghiêm trọng, âm thanh vang lên bên tai đám dã thú.
Ô ô ô thật đáng sợ.
Lão hổ cùng với sói ở trong núi này được xem như số một số hai. mà hiện tại lại bị đá bay chỉ bằng một chân, hiện giờ trâu ở dưới núi đều bị biến dị sao? Vậy không thể trêu vào a!
Lúc Tô Điềm Điềm đánh nhau xong, ánh mắt liền nhìn chằm chằm về phía bọn nó, đám dã thú không nhịn được giật mình một cái!
"Lão đại, chúng ta không dám nữa."
"Thật không dám nữa."
Âm thanh xin tha vang lên hết đợt này đến đợt khác, lại làm Tô Điềm Điềm tưởng mình nghe lầm.
Cái quỷ gì vậy? Cô còn có thể nghe thấy tiếng dã thú nói chuyện!
Tô Điềm Điềm lắc lắc đầu, sợ lỗ tai chính mình xuất hiện ảo giác, liền tiến lên gần đám dã thú.
Đám dã thú lảo đảo lùi về phía sau, vừa mới chứng kiến sức mạnh lời hại của tiểu ngưu, tâm tư gì cũng không còn, nước kia tuy uống rất ngon. Nhưng cũng phải còn mạng để hưởng đúng không?
Dã thú đối với những thú cường đại hơn mình đều có một loại kính trọng và sợ hãi, mà thời điểm nhìn thấy sức mạnh của tiểu ngưu, sự sợ hãi càng không ngừng tăng lên.
Tô Điềm Điềm lắc lắc đầu, cô đáng sợ như vậy sao?
Tô Điềm Điềm tiếp tục tiến lên, "Mu mu mu"
Các ngươi có biết chuyện này không? Thành tinh?
Đám dã thú, "Thành tinh có nghĩa là gì?"
Hứng thú của Tô Điềm Điềm càng tăng lên, còn có thứ có thể hiểu được tiếng cô nói chuyện. Từ lúc xuyên qua đến nay, Tô Điềm Điềm đều sắp nghẹn hỏng mất, mỗi ngày đều mu mu mu, muốn làm việc gì, còn phải dùng chân ra hiệu.
Không nghĩ tới hôm nay đụng phải đồng bạn, tùy rằng chỉ là đám dã thú, nhưng cũng là sự an ủi đối với Tô Điềm Điềm sắp bị nghẹn hỏng.
Bất quá Tô Điềm Điềm nhìn thấy đám dã thú không ngừng lùi về phía sau. Cảm thấy trước tiên vẫn tạo cho mình một hình tượng vĩ đại trước đã.
Tô Điềm Điềm thanh thanh giọng nói,
"Mu mu mu…."
Thành tinh có thể hiểu là biến thành con người, đây chính là ước mơ của tất cả động vật. Chờ khi có thể biến thành hình người, muốn làm cái gì đều được? Muốn ăn cái gì cũng được. Bánh đậu xanh, bánh bắp, bánh táo còn có sữa mạch nha…..
Đám dã thú hai mặt nhìn nhau, cũng không biết con trâu này là đang nói cái gì, nhưng nghe liền cảm giác đó là chuyện tốt, bọn chúng cũng muốn trở thành người.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của đám dã thú, Tô Điềm Điềm rất bình tĩnh, nói dối mà không cần bản thảo.
"Mu mu mu mu mu mu"
Giống như ta, có sức lực lớn như vậy, đều bởi vì tu luyện sắp biến thành người.
Sau khi nói xong, Tô Điềm Điềm chuyển về chủ đề chính, thần thần bí bí ghé sát vào hỏi lại bọn chúng.
"Có phải hiện nay các ngươi đặc biệt yêu thích một loại nước, nhưng mà uống xong thì thời gian sau, cả người đều sẽ uể oải mệt mỏi, không muốn làm chuyện gì, còn rất hay nóng nảy không kiểm xoát được. Các ngươi không cảm thấy số lần bị như vậy càng ngày càng nhiều sao."
"Ngao ~ giống như có chút đạo lý"
"Rống ~ gần đây ta luôn cảm thấy bản thân mình rất hay nóng nảy, lúc đánh nhau cũng không có tình thần.
Ai….này chẳng phải là đang lừa chúng ta sao.
Không còn nghe thấy tiếng đánh nhau, thỏ con mới mở mắt ra, lại nhìn thấy tiểu ngưu hướng về đám dã thú kêu mu mu mu, liền chạy lên túm lấy lông mao của tiểu ngưu tìm kiếm sự an ủi.
Tô Điềm Điềm trấn an cậu vài câu, mới tiến lên một bước đối với đám dã thú đang thấp thỏm trong lòng nói, "Mấy mắn cho các ngươi là đã gặp được ta, ta chính là một con trâu đã đắc đạo, tự nhiên vấn đề của các ngươi ta sẽ giúp đỡ giải quyết hộ."
Nghe vậy, đôi mắt của đám dã thú càng nóng rực.
Tô Điềm Điềm nhếch môi, trong lòng mừng thầm, "Ta có thể giúp các ngươi tình lọc, đảm bảo các ngươi tình thần thoải mái dễ chịu , vậy trong số các ngươi có ai nguyện ý?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất