Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh
Chương 40: Biến Thành Người
Vừa mới đổi xong, Tô Điềm Điềm xuýt chút nữa té ngã trên mặt đất. Do thời gian dài không dùng hai chân để đi đường, nên chưa kịp thích .
Tô Điềm Điềm chờ một chút cho quen với thân thể mới, sau đó liền nâng tay nắm lấy Hàn Thầm trực tiếp kéo mạnh lên.
Động tác này khó tránh khỏi phải đụng thân thể của Hàn Thầm, cảm sờ vào còn rất mềm mại a, không những thế còn có thể nhìn thấy cơ bụng trong truyền thuyết. Tô Điềm Điềm liền đưa tay ra sờ sờ, khiến Hàn Thầm đang hôn mê cũng nhịn không được phát ra tiếng.
Tô Điềm Điềm sợ hắn tỉnh lại, liền nhanh chóng buông tay, sau đó lại phải lần nữa kéo hắn lên.
Kéo được Hàn Thầm ra ngoài, Tô Điềm Điềm thành công nhìn không sót một chỗ nào trên người Hàn Thầm.
Khụ khụ.
Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng đem Hàn Thầm đặt lên giường, bọc cho Hàn Thầm vài lớp chăn mới dám thở mạnh.
Quá kích thích rồi a!
Tô Điềm Điềm chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt mình qua tấm gương nhỏ trên cửa tủ, trước mắt sáng ngời. Ai……Xuyên thành một con trâu, rồi lại từ trâu biến thành người, Tô Điềm Điềm Thật lo lắng cho nhan sắc của chính mình.
Nhưng người xuất hiện trong gương không thể nghi ngờ chính là một mỹ nhân. Đôi mắt to tròn linh động, trông rất vô tội, làn da trắng nõn con pha thêm màu hồng xinh đẹp, Trên đầu tóc đen hơi xoăn nhẹ, bởi vì kinh ngạc, cái miệng hơi mở ra, nhìn ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu.
Tô Điềm Điềm dùng tay véo má của mình, “Đau!” Chỗ bị véo dùng mắt thường có thể thấy được trở nên đỏ ửng.
Tô Điềm Điềm không nghĩ tới dáng vẻ hiện tại của mình lại giống lúc trước y như đúc, thật sự là quá tốt rồi, may mắn lúc trước mình lớn lên không xấu.
“Lộc cộc ~”
Tô Điềm Điềm đói bụng, tuy rằng buổi chiều có ăn chút điểm tâm, nhưng hiện tại cô lại là một con trâu.
Thật đói!
Tô Điềm Điềm đi đến chỗ mà Hàn Thầm dùng để nấu cơm hàng, tìm kiếm đồ ăn ở khắp mọi ngóc ngách, rốt cuộc trong ngăn tủ cũng tìm được một lọ trái cây đóng hộp.
Tô Điềm Điềm hiện tại đã biến thành người, nên cách ăn uống không giống như trước kia.
Sau khi ăn xong, Tô Điềm Điềm vừa lòng sờ sờ bụng, sau đó đem vỏ hộp vứt đi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Điềm Điềm mê man xoa hai mắt, nhưng lọt vào trong tầm mắt lại là hai cái chân của mình, Mu ~ đã quên, thời gian biến thân chỉ có một giờ.
Chỉ một lát sau thỏ con cũng tỉnh, vừa nhìn thấy Tô Điềm Điềm thì liền dùng bàn tay nhỏ béo múp của mình chơi đùa với đám lông mao trên người của cô, hiển nhiên là không bị chuyện ngày hôm qua dọa sợ.
Mặt trời đã lên cao mà sạn phân quan vẫn còn chưa tỉnh lại. Tô Điềm Điềm dùng chân sờ trán của Hàn Thầm thấy không có nóng, nhưng không biết vì sao hắn còn chưa tỉnh.
Chóp mũi Hàn Thầm bị thứ xù xì giống như có một đám lông cọ vào làm cho hắn ngứa gáy khó chịu, cánh tay theo phản xạ vung lên muốn xua đuổi thứ đó đi.
“Mu mu!”
Tô Điềm Điềm sao có thể nghĩ đến, sạn phân quan đang ngủ mà còn có thể trâu?
Tô Điềm Điềm đang thở phì phò tức giận nhưng sau đó lại bị cánh tay lộ ra bên ngoài của Hàn Thầm hấp dẫn, ngày hôm qua còn chưa có nhìn kỹ, bầy giờ nhìn lại mới thấy cánh tay của hàn Thầm cũng thật trắng a!
Hàn Thầm vung cánh tay, làm chăn đắp trên người bị mở ra hơn phân nữa. Ánh Mắt Tô Điềm Điềm đi xuống còn nhìn thấy xương quai xanh và cơ ngực mê người lộ ra.
Tô Điềm điềm tự nhiên cảm thấy chóp mũi của có chút nóng.
Thỏ con chớp chớp mắt, ngây thơ lên tiếng, “Tiểu ngưu đổ máu.”
Tô Điềm Điềm, “Mu mu ~”
Gần đây thời tiết quá nóng, làm cho trâu cũng có chút miệng đắng lưỡi khô.
Động tác của hai người làm cho Hàn Thầm nằm trên giường tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền có cảm giác không thích hợp.
Nhưng ánh mắt vừa nhìn đến, liền thấy tiểu ngưu đang chảy máu, Hàn Thầm nghĩ cũng không nghĩ, đã nhanh chân chạy đến đến giúp tiểu ngưu cầm máu.
“Mu mu!”
Tô Điềm lập tức lùi lại vài bước.
Hàn Thầm vừa chạy , thì hắn rốt cuộc đã biết là chỗ nào không thích hợp
Hàn Thầm……
Tô Điềm Điềm, “Mu mu”
Tô Điềm Điềm cảm thấy mình thật sự không xong rồi, lần này so với tối hôm qua còn kích thích lớn hơn, cô xoay người trực tiếp chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên đem cả thỏ con mang theo..
Hàn Thầm nhìn thấy bộ dáng của nó thì khẽ cười hai tiếng, lúc thấy trong phòng không còn ai mới thong thả mặc lại quần áo, trong đầu lại suy nghĩ không ngừng, thật không nghĩ ra rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tối hôm qua Hàn Thầm mơ thấy mình gặp một cô gái, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, chẳng những chiếu cố mình còn giúp mình đắp chăn. Đến bây giờ trên người Hàn Thầm còn lưu lại cảm giác khi tay cô chạm phải.
Cái cảm giác ấm áp này làm cho Hàn Thầm Trầm mê trong đó nên bây giờ mới tỉnh dậy .
Nguyên bản chỉ cho đó là một giấc mộng, ai biết được trên người mình lại không có mặc bất cứ thứ gì. Hàn Thầm mím môi, ánh mắt nhìn đến thùng nước tắm lạnh lẽo mà tối qua mình tắm, cảm giác chân thật này giống y như trong giấc mộng.
Thật là, mày của Hàn Thầm nhăn lại, hắn không phải chỉ mới bị hôn một cái thôi sao thế mà đã nằm mơ thấy mộng xuân ?
Lúc nấu cơm sáng, Hàn Thầm mở tủ lấy trứng gà, trong lúc vô tình nhìn vào bên trong góc thì phát hiện thiếu mất một lọ trái cây đóng hộp.
Chuyện rõ ràng như vậy, Hàn Thầm dù có muốn làm như không thấy cũng không được!
Tủ này có chút cao, bình thường tiểu ngưu cùng đứa bé không có biện pháp lấy được.
Vì thế lúc ăn cơm, Hàn Thầm mới hỏi tiểu ngưu và thỏ con.
Thỏ con mê mang lắc đầu.
Nghe thấy lời của Hàn Thầm thân thể Tô Điềm Điềm liền cứng đờ, mu mu……Sạn phân quan cũng thật là tinh mắt a!
Ánh mắt của Hàn Thầm chuyển lên người tiểu ngưu, Tô Điềm Điềm mới nhanh chóng lắc đầu.
“Mu mu”
Đương nhiêu không phải do trâu làm rồi, đó là khi cô hóa thành người làm a!
Hàn Thầm không thể nghĩ tới chuyện này là do một con trâu biến thành người làm ra.
Tô Điềm Điềm thấy sạn phân quan không nhắc đến chuyện này nữa, mới cẩn thận thở ra một hơi, tiến lên cắn một miếng bánh do Hàn Thầm đút cho.
Không được, mình phải ăn nhiều một chút để đè lại sự sợ hãi vừa rồi.
Hàn Thầm vừa giúp tiểu ngưu xé thêm một miếng bánh vừa nói, “Tối hôm qua có người đến đây sao? là ai đem ta lên trên giường.”
Tô Điềm Điềm, “....” Miếng bánh trong miệng nuốt xuống cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.
Vậy nên Tô Điềm Điềm dứt khoát giả ngu, không hề quan tâm những gì sạn phân quan nói. Dù sao hiện tại cô cũng chỉ là một con trâu, có muốn nói chuyện cũng không được?
Cô chỉ muốn ăn cơm, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ
Buổi sáng Hàn Thầm thành công làm ra được vài loại điểm tâm, làm cho Tô Điềm Điềm rất vui vẻ.
Quả nhiên không hổ là sạn phân quan nhà cô!!!
Điểm tâm vừa mới làm xong, Hàn Thầm liền đem theo thỏ con cùng tiểu ngưu đi hỏi mọi người trong đội một chút xem hôm nay có ai muốn đi huyện thành không,
Xe được thay đổi thành sau, quả nhiên kéo nhẹ hơn lúc trước rất nhiều. nếu không phải cố kỵ trong xe còn có người, thì Tô Điềm Điềm rất muốn giơ chân lên chạy.
Tô Điềm Điềm chờ một chút cho quen với thân thể mới, sau đó liền nâng tay nắm lấy Hàn Thầm trực tiếp kéo mạnh lên.
Động tác này khó tránh khỏi phải đụng thân thể của Hàn Thầm, cảm sờ vào còn rất mềm mại a, không những thế còn có thể nhìn thấy cơ bụng trong truyền thuyết. Tô Điềm Điềm liền đưa tay ra sờ sờ, khiến Hàn Thầm đang hôn mê cũng nhịn không được phát ra tiếng.
Tô Điềm Điềm sợ hắn tỉnh lại, liền nhanh chóng buông tay, sau đó lại phải lần nữa kéo hắn lên.
Kéo được Hàn Thầm ra ngoài, Tô Điềm Điềm thành công nhìn không sót một chỗ nào trên người Hàn Thầm.
Khụ khụ.
Mặt cô đỏ bừng, nhanh chóng đem Hàn Thầm đặt lên giường, bọc cho Hàn Thầm vài lớp chăn mới dám thở mạnh.
Quá kích thích rồi a!
Tô Điềm Điềm chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt mình qua tấm gương nhỏ trên cửa tủ, trước mắt sáng ngời. Ai……Xuyên thành một con trâu, rồi lại từ trâu biến thành người, Tô Điềm Điềm Thật lo lắng cho nhan sắc của chính mình.
Nhưng người xuất hiện trong gương không thể nghi ngờ chính là một mỹ nhân. Đôi mắt to tròn linh động, trông rất vô tội, làn da trắng nõn con pha thêm màu hồng xinh đẹp, Trên đầu tóc đen hơi xoăn nhẹ, bởi vì kinh ngạc, cái miệng hơi mở ra, nhìn ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu.
Tô Điềm Điềm dùng tay véo má của mình, “Đau!” Chỗ bị véo dùng mắt thường có thể thấy được trở nên đỏ ửng.
Tô Điềm Điềm không nghĩ tới dáng vẻ hiện tại của mình lại giống lúc trước y như đúc, thật sự là quá tốt rồi, may mắn lúc trước mình lớn lên không xấu.
“Lộc cộc ~”
Tô Điềm Điềm đói bụng, tuy rằng buổi chiều có ăn chút điểm tâm, nhưng hiện tại cô lại là một con trâu.
Thật đói!
Tô Điềm Điềm đi đến chỗ mà Hàn Thầm dùng để nấu cơm hàng, tìm kiếm đồ ăn ở khắp mọi ngóc ngách, rốt cuộc trong ngăn tủ cũng tìm được một lọ trái cây đóng hộp.
Tô Điềm Điềm hiện tại đã biến thành người, nên cách ăn uống không giống như trước kia.
Sau khi ăn xong, Tô Điềm Điềm vừa lòng sờ sờ bụng, sau đó đem vỏ hộp vứt đi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Điềm Điềm mê man xoa hai mắt, nhưng lọt vào trong tầm mắt lại là hai cái chân của mình, Mu ~ đã quên, thời gian biến thân chỉ có một giờ.
Chỉ một lát sau thỏ con cũng tỉnh, vừa nhìn thấy Tô Điềm Điềm thì liền dùng bàn tay nhỏ béo múp của mình chơi đùa với đám lông mao trên người của cô, hiển nhiên là không bị chuyện ngày hôm qua dọa sợ.
Mặt trời đã lên cao mà sạn phân quan vẫn còn chưa tỉnh lại. Tô Điềm Điềm dùng chân sờ trán của Hàn Thầm thấy không có nóng, nhưng không biết vì sao hắn còn chưa tỉnh.
Chóp mũi Hàn Thầm bị thứ xù xì giống như có một đám lông cọ vào làm cho hắn ngứa gáy khó chịu, cánh tay theo phản xạ vung lên muốn xua đuổi thứ đó đi.
“Mu mu!”
Tô Điềm Điềm sao có thể nghĩ đến, sạn phân quan đang ngủ mà còn có thể trâu?
Tô Điềm Điềm đang thở phì phò tức giận nhưng sau đó lại bị cánh tay lộ ra bên ngoài của Hàn Thầm hấp dẫn, ngày hôm qua còn chưa có nhìn kỹ, bầy giờ nhìn lại mới thấy cánh tay của hàn Thầm cũng thật trắng a!
Hàn Thầm vung cánh tay, làm chăn đắp trên người bị mở ra hơn phân nữa. Ánh Mắt Tô Điềm Điềm đi xuống còn nhìn thấy xương quai xanh và cơ ngực mê người lộ ra.
Tô Điềm điềm tự nhiên cảm thấy chóp mũi của có chút nóng.
Thỏ con chớp chớp mắt, ngây thơ lên tiếng, “Tiểu ngưu đổ máu.”
Tô Điềm Điềm, “Mu mu ~”
Gần đây thời tiết quá nóng, làm cho trâu cũng có chút miệng đắng lưỡi khô.
Động tác của hai người làm cho Hàn Thầm nằm trên giường tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền có cảm giác không thích hợp.
Nhưng ánh mắt vừa nhìn đến, liền thấy tiểu ngưu đang chảy máu, Hàn Thầm nghĩ cũng không nghĩ, đã nhanh chân chạy đến đến giúp tiểu ngưu cầm máu.
“Mu mu!”
Tô Điềm lập tức lùi lại vài bước.
Hàn Thầm vừa chạy , thì hắn rốt cuộc đã biết là chỗ nào không thích hợp
Hàn Thầm……
Tô Điềm Điềm, “Mu mu”
Tô Điềm Điềm cảm thấy mình thật sự không xong rồi, lần này so với tối hôm qua còn kích thích lớn hơn, cô xoay người trực tiếp chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên đem cả thỏ con mang theo..
Hàn Thầm nhìn thấy bộ dáng của nó thì khẽ cười hai tiếng, lúc thấy trong phòng không còn ai mới thong thả mặc lại quần áo, trong đầu lại suy nghĩ không ngừng, thật không nghĩ ra rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tối hôm qua Hàn Thầm mơ thấy mình gặp một cô gái, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp, chẳng những chiếu cố mình còn giúp mình đắp chăn. Đến bây giờ trên người Hàn Thầm còn lưu lại cảm giác khi tay cô chạm phải.
Cái cảm giác ấm áp này làm cho Hàn Thầm Trầm mê trong đó nên bây giờ mới tỉnh dậy .
Nguyên bản chỉ cho đó là một giấc mộng, ai biết được trên người mình lại không có mặc bất cứ thứ gì. Hàn Thầm mím môi, ánh mắt nhìn đến thùng nước tắm lạnh lẽo mà tối qua mình tắm, cảm giác chân thật này giống y như trong giấc mộng.
Thật là, mày của Hàn Thầm nhăn lại, hắn không phải chỉ mới bị hôn một cái thôi sao thế mà đã nằm mơ thấy mộng xuân ?
Lúc nấu cơm sáng, Hàn Thầm mở tủ lấy trứng gà, trong lúc vô tình nhìn vào bên trong góc thì phát hiện thiếu mất một lọ trái cây đóng hộp.
Chuyện rõ ràng như vậy, Hàn Thầm dù có muốn làm như không thấy cũng không được!
Tủ này có chút cao, bình thường tiểu ngưu cùng đứa bé không có biện pháp lấy được.
Vì thế lúc ăn cơm, Hàn Thầm mới hỏi tiểu ngưu và thỏ con.
Thỏ con mê mang lắc đầu.
Nghe thấy lời của Hàn Thầm thân thể Tô Điềm Điềm liền cứng đờ, mu mu……Sạn phân quan cũng thật là tinh mắt a!
Ánh mắt của Hàn Thầm chuyển lên người tiểu ngưu, Tô Điềm Điềm mới nhanh chóng lắc đầu.
“Mu mu”
Đương nhiêu không phải do trâu làm rồi, đó là khi cô hóa thành người làm a!
Hàn Thầm không thể nghĩ tới chuyện này là do một con trâu biến thành người làm ra.
Tô Điềm Điềm thấy sạn phân quan không nhắc đến chuyện này nữa, mới cẩn thận thở ra một hơi, tiến lên cắn một miếng bánh do Hàn Thầm đút cho.
Không được, mình phải ăn nhiều một chút để đè lại sự sợ hãi vừa rồi.
Hàn Thầm vừa giúp tiểu ngưu xé thêm một miếng bánh vừa nói, “Tối hôm qua có người đến đây sao? là ai đem ta lên trên giường.”
Tô Điềm Điềm, “....” Miếng bánh trong miệng nuốt xuống cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.
Vậy nên Tô Điềm Điềm dứt khoát giả ngu, không hề quan tâm những gì sạn phân quan nói. Dù sao hiện tại cô cũng chỉ là một con trâu, có muốn nói chuyện cũng không được?
Cô chỉ muốn ăn cơm, lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ
Buổi sáng Hàn Thầm thành công làm ra được vài loại điểm tâm, làm cho Tô Điềm Điềm rất vui vẻ.
Quả nhiên không hổ là sạn phân quan nhà cô!!!
Điểm tâm vừa mới làm xong, Hàn Thầm liền đem theo thỏ con cùng tiểu ngưu đi hỏi mọi người trong đội một chút xem hôm nay có ai muốn đi huyện thành không,
Xe được thay đổi thành sau, quả nhiên kéo nhẹ hơn lúc trước rất nhiều. nếu không phải cố kỵ trong xe còn có người, thì Tô Điềm Điềm rất muốn giơ chân lên chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất