Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh
Chương 48: Gặp Lại
Ở hiện đại, vốn dĩ cô thật là chưa từng mặc qua cái áo khoác nào của thập niên 70 a. n…hai lần này thì không tính.
Hàn Thầm há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói thành lời, chỉ thở dài một tiếng.
Các đồng chí nữ đều giống nhau đều có lòng tự trọng rất mạnh, hắn vẫn là không nên nói tiếp, tránh tạo thành tổn thương với cô ấy.
Áo khoác mùa xuân của Hàn Thầm chỉ có hai bộ, một bộ cho tiểu ngưu, một cái lại cho cô. Một mùa mà có hai cái áo khoác giống như hắn, thì đã là người có điều kiện không tồi rồi, vì không muốn bị người khác chú ý, nên Hàn Thầm cũng không mua thêm. Nhưng hiện tại hắn lại có chút ảo não tại sao lúc trước không mua thêm nhiều một chút!
Hàn Thầm “Đúng rồi, khen thưởng của cô tôi đã lấy được rồi” nói xong, hắn liền đưa tay vào túi lấy ra 5 đồng tiền đưa cho cô.
Tô Điềm Điềm cao hứng dùng cả hai tay để nhận lấy, “Cám ơn a, anh đúng là một người tốt.” Tô Điềm Điềm vừa vui vẻ, vừa thật lòng mà khen ngợi Hàn Thầm.
Vô cớ lại được phát thẻ người tốt Hàn Thầm liền ngẩn người, bàn tay bởi vì đưa tiền cho cô, nên tránh không được đụng chạm. Tô Điềm Điềm còn chưa phát hiện ra có gì không đúng, nhưng bên tai của Hàn Thầm đã đỏ ửng, đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc khi chạm vào cô.
Qua một lúc Hàn Thầm mới rút tay về, bàn tay rủ xuống được nắm lại. Trong đầu lại tay của cô thật nhỏ cũng rất mềm mại.
Đang chuyên tâm nhìn tiền nên Tô Điềm Điềm không có phát hiện sự khác thường của Hàn Thầm, cô sờ sờ tiền liền thấy có chút không đúng.
Tô Điềm Điềm cầm tiền đếm, ai có thể nghĩ đến thế nhưng lại đếm được hẳn hai mươi đồng.
Cái miệng nhỏ của Tô Điềm Điềm nhếch lên, lắp bắp nói, “Này, này có phải hay không cho sai rồi, ân ~.” Tô Điềm Điềm kéo dài âm cuối, cô nhớ rõ ràng đại đội trưởng nói phần thưởng là năm đồng a.
Hàn Thầm thấy đôi mắt tròn xoe của cô mở lớn, buồn cười nói, “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt của Tô Điềm Điềm nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy anh đưa nhiều hơn năm đồng rồi.”
Hàn Thầm cười khẽ, “Không có sai, là đại đội trưởng cảm thấy việc này làm rất tốt, nên khen thưởng thêm. bên trong còn có một ít là của những nhà bị mất trộm gà cho.” Hàn Thầm trấn định nói.
Nếu không phải sợ thêm quá nhiều sẽ làm cho cô nghi ngờ, Hàn Thầm còn nghĩ muốn cho thêm nhiều một chút.
Tô Điềm Điềm “????”
Tô Điềm Điềm chớp mắt, nếu không phải cô luôn đi theo, thì đã bị kỹ thuật diễn của sạn phân quan lừa, trên trời làm sao lại rớt xuống chuyện tốt như vậy.
Tô Điềm Điềm cau mày, chu chu cái miệng, sạn phân quan đây là có ý tứ gì?
Tô Điềm Điềm vắt hết óc suy nghĩ, chẳng lẽ sạn phân quan thấy cô đáng thương, nên trộm đưa thêm cho cô.
Mày của tiểu cô nương sắp tạo thành một đường thẳng luôn rồi, thật là buồn rầu mà.
Giọng nói của Hàn Thầm khàn khàn, chậm rãi mở miệng, “Đồng chí Tô đang suy nghĩ nghĩ cái gì?”
“A?” Tô Điềm Điềm cắn môi, “Chính là cảm thấy tiền được cho nhiều hơn trong dự đoán quá nhiều, cảm thấy thật kinh hỉ.”
Đúng là một tiểu cô nương dễ thỏa mãn, hắn nghĩ thầm trong lòng. Rất giống với tiểu ngưu nhà hắn.
Hàn Thầm thích cảm giác cùng cô ở bên nhau, cho nên không biết cố ý hay vô tình, luôn không ngừng tạo ra đề tài để nói chuyện.
Tô Điềm Điềm lại cuống quít nói, “Cái kia…ta phải trở về, người trong nhà còn đang chờ ta.”
Thời gian hai người ở chung cũng không dài không ngắn, Tô Điềm Điềm dần dần có chút nóng nảy, sắp hết thời gian một tiếng rồi.
Tiếp tục thêm thời gian biến thân, Tô Điềm Điềm nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Ánh mắt Hàn Thầm khẽ động, “không biết nhà của đồng chí tô ở đâu?”
Tô Điềm Điềm “....”
Nhà ta ở chuồng bò.
Đương nhiên Tô Điềm Điềm không thể đem ý nghĩ trong lòng nói ra, bàn tay trắng nõn, chỉ về hướng trong núi. mặt không đỏ tim không đập nhanh, “Nhà ta nghèo, nên không xây nổi phòng ở cho nên hiện tại ở trong núi.”
“Anh đúng là một người tốt!”
Tô Điềm Điềm hướng hắn vẫy vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chân chạy mất. Nói dối trước mặt sạn phân quan áp lực thật lớn a!
Hàn Thầm mím môi, không rõ lý do, tâm giống như bị kim đâm. Không tiếng động thở dài, bọn họ còn có thể gặp lại nhau nữa không?
Trong lòng Hàn Thầm bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.
Tô Điềm Điềm tránh đi ánh mắt của thỏ con, chạy đến chân núi, nhanh chóng cởi quần áo ra.
Tô Điềm Điềm có điểm chột dạ, khi nhìn thấy áo khoác nhăn nheo lại còn dính toàn là đất.
Nhưng cô vẫn mặc áo khoác vào, lắc lắc người cho đất rơi xuống, sau đó đem tiền chôn dưới đất thật tốt, liền nhanh chân chạy về chuồng bò.
Hàn Thầm vừa mới về đến chuồng bò, một người một trâu liền chạm mặt nhau.
Tô Điềm Điềm chớp chớp mắt, “Mu mu”
Sạn phân quan, thật là trùng hợp a!
Hàn Thầm tiến lên trước, nhìn thấy quần áo trên người của tiểu ngưu, liền nhíu mày hỏi, “Tiểu ngưu ngươi vừa chạy đến chỗ nào, sao lại làm quần áo bẩn như vậy.”
Tô Điểm Điềm có thể nói gì, chẳng lẽ cô lại nói là vì phải đi gặp ngươi nên quần áo mới bẩn như vậy, nói như thế sạn phân quan sẽ tin sao?
Tô Điềm Điềm thấy sắc mặt hắn khó coi, vội vàng tiến lên cọ cọ vào người hắn, mềm mại làm nũng.
Hàn Thầm lại quay đầu đi, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Tô Điềm Điềm sửng sốt, “Mu mu…”
Bình thường không phải chỉ cần làm nũng một chút thì đã tốt rồi sao?
Cô lắc lắc người tiếp tục cọ vào người hắn.
Sắc mặt Hàn Thầm lúc này mới tốt hơn nhiều, nhưng chính là vẫn không để ý đến cô.
cô có chút tức giận, sạn phân quan thật khó dỗ, tự nhiên cô lại không muốn dỗ hắn nữa thì làm sao bây giờ?
Cô thở ra một hơi, không tức giận, không tức giận, lúc nảy hắn vừa mới cho cô mười lắm đồng đấy.
Tô Điềm Điềm tiếp tục dính lấy Hàn Thầm, Hàn Thầm bất đắc dĩ xoa hai đầu lông mày, tiểu ngưu cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích dính hắn.
Ánh mắt Tô Điềm Điềm trông mong mà nhìn Hàn Thầm, Nhìn rất đáng thương, sạn phân quan ngươi đừng có giận dỗi nữa mà.
Quần áo bẩn rồi có thể giặt lại, ta đã làm đến như thế này rồi ngươi vẫn còn giận sao.
Hàn Thầm rốt cuộc cũng cười khẽ một cái, tiếng cười vừa trầm thấp vừa mê người.
Tô Điềm Điềm thấy hắn cao hứng, chính mình cũng vui vẻ, vẫy vẫy cái đuôi theo.
Ánh mắt Hàn Thầm hơi trầm xuống, trong lòng có cảm giác như bị cào phải.
Ngón tay thon dài sờ vào túi, móc ra một cái kẹo sữa đại bạch thỏ, để trước mặt Tô Điềm Điềm quơ qua quơ lại.
Đôi mắt Tô Điềm Điềm sáng lên, “Mu mu!”
Cô luôn biết sạn phân quan là một người tốt, vừa rồi chính mình còn chỉ trích hắn, thật là không nên.
“Mu mu”
Ngưu muốn ăn đường.
Hàn Thầm xoa xoa đầu tiểu ngưu, bàn tay chậm rãi lột ra giấy gói kẹo, xong liền đưa kẹo đến trước mặt Tô Điềm Điềm để cho cô ăn.
Tô Điềm Điềm đã sớm nhịn không được, trực tiếp liếm liếm môi, bẹp một cái liền ngậm lấy.
Thân thể Hàn Thầm cứng lại, cái lưỡi nhỏ của tiểu ngưu không cẩn thận liếm lên ngón tay của hắn, vừa ngứa lại còn âm ấm. Rõ ràng chỉ là hành động giống như mọi ngày, nhưng lại làm cho hắn không rõ nguyên nhân mà nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn trước kia.
Hắn giật mình, lập tức đem tay rụt trở về.
Tô Điềm Điềm đang ăn kẹo, bởi vì hành động của hắn làm kẹo rớt xuống đất, trở nên đen thui.
Tô Điềm Điềm “Mu mu”
Kẹo của ta!
Tô Điềm tức giận, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thầm, nếu không bồi thường kẹo lại cho cô, thì cô tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
Hàn Thầm yên lặng đem túi mở ra trước mặt tiểu ngưu, ý nói kẹo đã hết rồi.
Tô Điềm Điềm “....”
Hàn Thầm há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói thành lời, chỉ thở dài một tiếng.
Các đồng chí nữ đều giống nhau đều có lòng tự trọng rất mạnh, hắn vẫn là không nên nói tiếp, tránh tạo thành tổn thương với cô ấy.
Áo khoác mùa xuân của Hàn Thầm chỉ có hai bộ, một bộ cho tiểu ngưu, một cái lại cho cô. Một mùa mà có hai cái áo khoác giống như hắn, thì đã là người có điều kiện không tồi rồi, vì không muốn bị người khác chú ý, nên Hàn Thầm cũng không mua thêm. Nhưng hiện tại hắn lại có chút ảo não tại sao lúc trước không mua thêm nhiều một chút!
Hàn Thầm “Đúng rồi, khen thưởng của cô tôi đã lấy được rồi” nói xong, hắn liền đưa tay vào túi lấy ra 5 đồng tiền đưa cho cô.
Tô Điềm Điềm cao hứng dùng cả hai tay để nhận lấy, “Cám ơn a, anh đúng là một người tốt.” Tô Điềm Điềm vừa vui vẻ, vừa thật lòng mà khen ngợi Hàn Thầm.
Vô cớ lại được phát thẻ người tốt Hàn Thầm liền ngẩn người, bàn tay bởi vì đưa tiền cho cô, nên tránh không được đụng chạm. Tô Điềm Điềm còn chưa phát hiện ra có gì không đúng, nhưng bên tai của Hàn Thầm đã đỏ ửng, đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc khi chạm vào cô.
Qua một lúc Hàn Thầm mới rút tay về, bàn tay rủ xuống được nắm lại. Trong đầu lại tay của cô thật nhỏ cũng rất mềm mại.
Đang chuyên tâm nhìn tiền nên Tô Điềm Điềm không có phát hiện sự khác thường của Hàn Thầm, cô sờ sờ tiền liền thấy có chút không đúng.
Tô Điềm Điềm cầm tiền đếm, ai có thể nghĩ đến thế nhưng lại đếm được hẳn hai mươi đồng.
Cái miệng nhỏ của Tô Điềm Điềm nhếch lên, lắp bắp nói, “Này, này có phải hay không cho sai rồi, ân ~.” Tô Điềm Điềm kéo dài âm cuối, cô nhớ rõ ràng đại đội trưởng nói phần thưởng là năm đồng a.
Hàn Thầm thấy đôi mắt tròn xoe của cô mở lớn, buồn cười nói, “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt của Tô Điềm Điềm nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy anh đưa nhiều hơn năm đồng rồi.”
Hàn Thầm cười khẽ, “Không có sai, là đại đội trưởng cảm thấy việc này làm rất tốt, nên khen thưởng thêm. bên trong còn có một ít là của những nhà bị mất trộm gà cho.” Hàn Thầm trấn định nói.
Nếu không phải sợ thêm quá nhiều sẽ làm cho cô nghi ngờ, Hàn Thầm còn nghĩ muốn cho thêm nhiều một chút.
Tô Điềm Điềm “????”
Tô Điềm Điềm chớp mắt, nếu không phải cô luôn đi theo, thì đã bị kỹ thuật diễn của sạn phân quan lừa, trên trời làm sao lại rớt xuống chuyện tốt như vậy.
Tô Điềm Điềm cau mày, chu chu cái miệng, sạn phân quan đây là có ý tứ gì?
Tô Điềm Điềm vắt hết óc suy nghĩ, chẳng lẽ sạn phân quan thấy cô đáng thương, nên trộm đưa thêm cho cô.
Mày của tiểu cô nương sắp tạo thành một đường thẳng luôn rồi, thật là buồn rầu mà.
Giọng nói của Hàn Thầm khàn khàn, chậm rãi mở miệng, “Đồng chí Tô đang suy nghĩ nghĩ cái gì?”
“A?” Tô Điềm Điềm cắn môi, “Chính là cảm thấy tiền được cho nhiều hơn trong dự đoán quá nhiều, cảm thấy thật kinh hỉ.”
Đúng là một tiểu cô nương dễ thỏa mãn, hắn nghĩ thầm trong lòng. Rất giống với tiểu ngưu nhà hắn.
Hàn Thầm thích cảm giác cùng cô ở bên nhau, cho nên không biết cố ý hay vô tình, luôn không ngừng tạo ra đề tài để nói chuyện.
Tô Điềm Điềm lại cuống quít nói, “Cái kia…ta phải trở về, người trong nhà còn đang chờ ta.”
Thời gian hai người ở chung cũng không dài không ngắn, Tô Điềm Điềm dần dần có chút nóng nảy, sắp hết thời gian một tiếng rồi.
Tiếp tục thêm thời gian biến thân, Tô Điềm Điềm nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Ánh mắt Hàn Thầm khẽ động, “không biết nhà của đồng chí tô ở đâu?”
Tô Điềm Điềm “....”
Nhà ta ở chuồng bò.
Đương nhiên Tô Điềm Điềm không thể đem ý nghĩ trong lòng nói ra, bàn tay trắng nõn, chỉ về hướng trong núi. mặt không đỏ tim không đập nhanh, “Nhà ta nghèo, nên không xây nổi phòng ở cho nên hiện tại ở trong núi.”
“Anh đúng là một người tốt!”
Tô Điềm Điềm hướng hắn vẫy vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chân chạy mất. Nói dối trước mặt sạn phân quan áp lực thật lớn a!
Hàn Thầm mím môi, không rõ lý do, tâm giống như bị kim đâm. Không tiếng động thở dài, bọn họ còn có thể gặp lại nhau nữa không?
Trong lòng Hàn Thầm bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.
Tô Điềm Điềm tránh đi ánh mắt của thỏ con, chạy đến chân núi, nhanh chóng cởi quần áo ra.
Tô Điềm Điềm có điểm chột dạ, khi nhìn thấy áo khoác nhăn nheo lại còn dính toàn là đất.
Nhưng cô vẫn mặc áo khoác vào, lắc lắc người cho đất rơi xuống, sau đó đem tiền chôn dưới đất thật tốt, liền nhanh chân chạy về chuồng bò.
Hàn Thầm vừa mới về đến chuồng bò, một người một trâu liền chạm mặt nhau.
Tô Điềm Điềm chớp chớp mắt, “Mu mu”
Sạn phân quan, thật là trùng hợp a!
Hàn Thầm tiến lên trước, nhìn thấy quần áo trên người của tiểu ngưu, liền nhíu mày hỏi, “Tiểu ngưu ngươi vừa chạy đến chỗ nào, sao lại làm quần áo bẩn như vậy.”
Tô Điểm Điềm có thể nói gì, chẳng lẽ cô lại nói là vì phải đi gặp ngươi nên quần áo mới bẩn như vậy, nói như thế sạn phân quan sẽ tin sao?
Tô Điềm Điềm thấy sắc mặt hắn khó coi, vội vàng tiến lên cọ cọ vào người hắn, mềm mại làm nũng.
Hàn Thầm lại quay đầu đi, không thèm nhìn cô lấy một cái.
Tô Điềm Điềm sửng sốt, “Mu mu…”
Bình thường không phải chỉ cần làm nũng một chút thì đã tốt rồi sao?
Cô lắc lắc người tiếp tục cọ vào người hắn.
Sắc mặt Hàn Thầm lúc này mới tốt hơn nhiều, nhưng chính là vẫn không để ý đến cô.
cô có chút tức giận, sạn phân quan thật khó dỗ, tự nhiên cô lại không muốn dỗ hắn nữa thì làm sao bây giờ?
Cô thở ra một hơi, không tức giận, không tức giận, lúc nảy hắn vừa mới cho cô mười lắm đồng đấy.
Tô Điềm Điềm tiếp tục dính lấy Hàn Thầm, Hàn Thầm bất đắc dĩ xoa hai đầu lông mày, tiểu ngưu cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích dính hắn.
Ánh mắt Tô Điềm Điềm trông mong mà nhìn Hàn Thầm, Nhìn rất đáng thương, sạn phân quan ngươi đừng có giận dỗi nữa mà.
Quần áo bẩn rồi có thể giặt lại, ta đã làm đến như thế này rồi ngươi vẫn còn giận sao.
Hàn Thầm rốt cuộc cũng cười khẽ một cái, tiếng cười vừa trầm thấp vừa mê người.
Tô Điềm Điềm thấy hắn cao hứng, chính mình cũng vui vẻ, vẫy vẫy cái đuôi theo.
Ánh mắt Hàn Thầm hơi trầm xuống, trong lòng có cảm giác như bị cào phải.
Ngón tay thon dài sờ vào túi, móc ra một cái kẹo sữa đại bạch thỏ, để trước mặt Tô Điềm Điềm quơ qua quơ lại.
Đôi mắt Tô Điềm Điềm sáng lên, “Mu mu!”
Cô luôn biết sạn phân quan là một người tốt, vừa rồi chính mình còn chỉ trích hắn, thật là không nên.
“Mu mu”
Ngưu muốn ăn đường.
Hàn Thầm xoa xoa đầu tiểu ngưu, bàn tay chậm rãi lột ra giấy gói kẹo, xong liền đưa kẹo đến trước mặt Tô Điềm Điềm để cho cô ăn.
Tô Điềm Điềm đã sớm nhịn không được, trực tiếp liếm liếm môi, bẹp một cái liền ngậm lấy.
Thân thể Hàn Thầm cứng lại, cái lưỡi nhỏ của tiểu ngưu không cẩn thận liếm lên ngón tay của hắn, vừa ngứa lại còn âm ấm. Rõ ràng chỉ là hành động giống như mọi ngày, nhưng lại làm cho hắn không rõ nguyên nhân mà nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn trước kia.
Hắn giật mình, lập tức đem tay rụt trở về.
Tô Điềm Điềm đang ăn kẹo, bởi vì hành động của hắn làm kẹo rớt xuống đất, trở nên đen thui.
Tô Điềm Điềm “Mu mu”
Kẹo của ta!
Tô Điềm tức giận, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thầm, nếu không bồi thường kẹo lại cho cô, thì cô tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
Hàn Thầm yên lặng đem túi mở ra trước mặt tiểu ngưu, ý nói kẹo đã hết rồi.
Tô Điềm Điềm “....”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất