Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh

Chương 49: .Tìm Thấy Cha Mẹ Cho Thỏ Con

Trước Sau
Thật mau đã tới mùa thu.

Vụ thu hoạch mùa thu mà mọi người lo lắng cũng đã tới, mỗi năm đến lúc này, tất cả mọi người của đại đội đều bận rộn một thời gian.

Hàn Thầm cũng không cần đi đánh xe nữa, mỗi ngày đều phải xuống ruộng thu hoạch lương thực, việc này chính là đại sự.

Bình thường Hàn Thầm cũng không có làm những công việc nhà nông, nhưng thời gian này phải ra ruộng làm việc, người lại đen đi không ít, bất quá nhìn như vậy lại càng đẹp hơn.

Bởi vì không có quạt cùng điều hòa, nên mỗi khi trời tối, Hàn Thầm sẽ cởi áo ra cho mát.

Tô Điềm Điềm không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy sạn phân quan như vậy, đều làm cho cô tâm phiền ý loạn, luôn muốn đẫy ngã hắn.

Tô Điềm Điềm bị những ý nghĩ như vậy tra tấn đến nổi không ngủ được, nên mấy ngày này tinh thần luôn ủ rũ.

Mới sáng sớm Hàn Thầm đã phải đi làm, ánh mặt trời bên ngoài độc, vì suy nghĩ cho nó, nên Hàn mấy ngày nay Hàn Thầm đều không có mang nó đi cùng.

Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào thâm dày đặc quanh mắt, ngồi một chỗ không muốn động, thỏ con thấy cô như vậy, cũng học theo.

Làm Tô Điềm Điềm thật mệt tâm a.

“Hệ thống, chuyện này rốt cuộc là làm sao?”

“Nguyên nhân là do tinh lực gần đây của ký chủ luôn tràn đầy, nên ta quên nói cho ký chủ một chuyện. con trâu này, là một con trâu cái lớn tuổi nhưng vẫn còn là xử nữ. Hiện tại nó là thân thể của ký chủ, nên xảy ra tình huống như vậy là bình thường.” Hệ thống tùy ý nói.

“Mu!” Tô Điềm Điềm đột nhiên đứng lên, ý tứ của hệ thống là cô đang trong thời kỳ động dục.

Tô Điềm Điềm không muốn thừa nhận chuyện này cũng không được, mấy ngày nay, nghe thấy giọng nói của sạn phân quan, chính mình có chút nhịn không được.

“Chuyện này không có biện pháp giải quyết sao?”

“Vậy thì cắt đi là được.”

“lăn!”

Tô Điềm Điềm sau khi biết được sự thật, thì lại càng buồn hơn.

Buổi tối Hàn Thầm làm việc một ngày ngoài đồng cũng đã trở lại.

Tinh thần Tô Điềm Điềm đang uể oải liền nhanh chóng biến mất, hai chân kéo ống quần hắn không chịu buông.

Hàn Thâm cong cong khóe miệng, trong khoảng thời gian này tiểu ngưu càng ngày càng dính hắn.

Hàn Thầm sờ cái đuôi của Tô Điềm Điềm, vuốt vuốt vài cái, quả nhiên thấy tiểu ngưu lại dính lấy hắn làm nũng.



Trước kia muốn chạm vào đuôi nó đều không cho chạm vào, hiện tại lại chủ động đưa đến, làm cho tâm tình của Hàn Thầm rất tốt.

Tô Điềm Điềm “....”

Lúc xoa xong rồi, tâm trạng cô liền muốn hỏng mất.

Cơm nước xong, đến lúc ngủ, Hàn Thầm lại đem áo cởi ra.

Tô Điềm Điềm khắc chế không được, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Hàn Thầm.

“Mu ~”

“Mu ~”

Hàn Thầm nhanh chóng xuống giường kiểm tra, “Tiểu ngưu, ngươi làm sao vậy?”

Trước mắt Tô Điềm Điềm là làn da màu tiểu mạch của Hàn Thầm, cô chớp chớp mắt.

Bắt đầu giãy giụa kêu, “Mu mu ~”

Tổn thọ a!!!!

Hàn Thầm bị đẩy ngã do tránh không kịp, nên bất đắc dĩ buông cô ra.

Đầu óc Tô Điềm Điềm cảm thấy choáng váng, mũi dường như có cái gì đó chảy ra, cô liền hít hít lại.

Hàn Thầm thấy vậy, nhanh tay lấy khăn cho cô lau, nhỏ giọng nói, “Làm sao lại chảy máu mũi? ta đã nói ngươi rồi nhưng ngươi lại không chịu nghe lời, từ giờ trở đi không được chỉ ăn mình thịt, nhất định phải uống thêm nước đậu xanh để giải nhiệt.

Tô Điềm Điềm u oán nhìn hắn một cái, “Mu mu…” làm ngưu thật là khổ a, ngươi tại sao không tìm hiểu cho rõ ràng a.

— —

Đúng vào thời điểm ngày mùa, cục trưởng chưa thông báo đã mang theo hai người lạ đến đại đội Hồng Dương.

Đại đội trưởng nhanh chóng chạy đến tiếp đón, lo lắng hỏi, “Cục trưởng, ngài đến có chuyện gì sao?”

Ông ta sợ đối phương vẫn nhớ đến chuyện xấu hổ xảy ra lúc trước.

Cục trưởng hướng đại đội trưởng xua xua tay, “Mọi người đều đang vội vàng thu hoạch vụ thu, nên không cần quan tâm đến ta.”

Ông ấy nhìn một vòng, nhưng bởi vì nhiều người, nên chỉ có thể hỏi đại đội trưởng, “Hàn Thầm đang ở đâu?”



Đại đội trưởng có chút kinh ngạc, “Cục trưởng ngài tìm thanh niên trí thức Hàn là có chuyện gì sao?”

Cục trưởng cười cười, mắt nhìn về phía đôi vợ chồng ở phía sau mới lên tiếng, “Chuyện tốt!”

Đại đội trưởng nghe vậy, cũng không tiếp tục do dự, tiếp đón xong người liền đi gọi thanh niên trí thức Hàn tới.

Thời điểm Hàn Thầm đến, nhìn thấy hai người kia, liền biết là có chuyện gì.

Hai vợ chồng này, cách ăn mặc lịch sự, cùng nơi này không hợp nhau, nhưng lại kích động nhìn Hàn Thầm.

Biểu cảm của Hàn Thầm vẫn bình thường, nhỏ giọng nói, “Cục trưởng, ông đã đến rồi.”

Còn không chờ cục trưởng lên tiếng Người phụ nữ liền nhìn chằm chằm Hàn Thầm, kích động tiến đến trước mặt hắn chào hỏi, “Xin chào, tôi muốn hỏi có phải hay không cậu đang nhận nuôi một đứa trẻ.”

Hàn Thầm lúc đầu chỉ mới phỏng đoán, lúc nghe qua mấy lời của người phụ nữ thì đã biết mình đoán đúng.

Cục trưởng hướng Hàn Thầm gật đầu, “Đây là người nhà của đứa trẻ kia mà chúng ta tìm được.”

Hàn Thầm quay đầu nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt tương tự thỏ con kia nói, “Mọi người đi theo tôi, ánh nắng mặt trời độc, nên không có đem hắn ra đây theo.”

Hai vợ chồng biết được đáp án chính xác, nước mắt liền rơi như mưa. khuôn mặt mang theo cảm kích nhìn về phía hắn, không ngừng nói lời cảm ơn.

Thật ra Hàn Thầm cảm thấy chuyện này không có gì cả, nên nói bọn họ không cần làm như vậy.

Lúc trước thời điểm nhận nuôi, Hàn Thầm cũng chỉ xem đứa trẻ là trách nhiệm được giao cho, hiện giờ không cần phải chịu trách nhiệm nữa nên cảm thấy rất nhẹ người. Hắn nhìn vào hai vợ chồng đang còn khóc kia, ánh mắt ám ám, thật đúng là làm người khác hâm mộ.

Bất quá đây là lần cuối Hàn Thầm có ý nghĩ như vậy. hắn cũng không phải là người chỉ có hai bàn tay trắng, lúc trước hắn có gia gia, hiện tại lại có một tiểu ngưu thích dính người.

Hàn Thầm trong đầu lại thoáng hiện ra hình ảnh của tiểu cô nương kia, hắn lập tức thu hồi suy nghĩ, khắc chế khát vọng của chính mình, bất quá chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.

— —

Đoàn người đi đến chuồng bò, tuy rằng đã được Hàn Thầm sửa chữa lại, nhưng bề ngoài của chuồng bò nhìn vẫn có cảm giác cũ nát.

Nhà ở đơn sơ, lại là nơi dùng cho trâu ở. Chỉ cần nghĩ đến chuyện con trai đã phải chịu khổ, trong lòng liền vô cùng đau đớn.

Còn chưa đi vào, người phụ nữ đã bắt đầu rời nước mắt như mưa. không ngừng dùng tay đánh lên người đàn ông, vừa khóc lóc kể lể, “Nếu không phải vì biểu muội tốt kia của ngươi, con trai của ta làm sao phải chịu khổ như vậy sao? Mộc Mộc của ta a!”

Người đàn ông tùy ý để người phụ nữ đánh mình, đều nói nam nhi không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn là một đại nam nhân nhưng không biết đã khóc hết bao nhiêu lần rồi.

Tô Điềm Điềm cùng thỏ con nghe thấy động tĩnh, biết là sạn phân quan đã trở lại. thỏ con liền theo cô đi ra ngoài, lại không nghĩ tới sẽ gặp phải trường hợp này.

Thân thể của thỏ con ở bên cạnh lại run rẩy kịch liệt, âm thành run run gọi một tiếng, “...Cha…Nương…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau