Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 20: Rung Động
Lâm Uyển lập tức nghiêm túc nói thêm: “Sau này anh không để đưa hết tiền cho bà ấy được, anh phải tích góp tiền để chữa bệnh. Hiện tại tôi bắt đầu học y, nhất định tôi sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh, số tiền đó anh phải giữ lại, sau này mua thuốc, đến thành phố lớn làm giải phẫu.” Lâm Uyển vừa nói vừa viết xuống những từ ngữ trọng điểm.
Lục Chính Đình nhìn cô, trong mắt không che giấu rung động.
Cô vì anh mà học y thuật ư? Trong lòng anh nhất thời dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm, ê ẩm, lại hơi nhói đau.
Trong nhà chưa từng quan tâm anh như thế, sau khi anh tàn tật trở về nhà, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, anh sẽ không trở thành gánh nặng của bọn họ đấy chứ? Còn việc có chữa chân hay không, có cần dùng đến tiền, có thể tự gánh vác hay không, có cần bọn họ nuôi gì đó… Vì chuyện này bọn họ nói ầm ĩ mấy ngày, mãi cho đến khi biết anh có thể tự lo cho mình, có tiền trợ cấp, mới vui vẻ lại.
Lâm Uyển nhìn vẻ mặt của anh, sợ anh hoài nghi chính mình tính kế tiền của anh mà không phải thật lòng muốn chữa bệnh cho anh, cô lại nhanh chóng viết xuống mấy chữ: “Tin tôi đi, anh giữ thể diện cho tôi, tôi cũng sẽ báo đáp anh. Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh.”
Trái tim đang trướng đau của Lục Chính Đình co lại, anh rũ mắt xuống một giây, sau đó lập tức nhìn về phía cô lắc đầu, anh không cần báo đáp, thậm chí không cần cả thương hại và đồng tình.
Anh càng sợ hơn cô sẽ cho một thứ gì tốt đẹp, sau cùng không chút lưu tình lấy đi, việc này so với chuyện mất đi thính lực, mất đi hai chân, mất đi mắt, thậm chí là mất đi mạng sống càng đáng sợ hơn.
Anh đè xuống chua xót trong lòng, thản nhiên nói: “Chúng ta không phải vợ chồng thật sự, đôi bên không có trách nhiệm gì nhất định với nhau, cô làm gì, tôi đều ủng hộ, mà cô, không cần phải có trách nhiệm gì với tôi.”
Chính anh điều khiển xe lăn di chuyển.
Lâm Uyển có chút ngây người, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế. Xem ra là cô cân nhắc chưa chu toàn, chỉ cho là anh kiên cường, quên mất anh cũng là đàn ông có tự tôn của mình. Cô nói như thế, anh đương nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.
Được rồi, trước khi y thuật của cô chưa tiến bộ, cô sẽ không nhắc đến, trách kích thích đến anh.
Bọn họ về đến nhà, mấy người đàn ông đều đã ăn cơm xong, bắt đầu làm việc. Chị dâu cả và chị dâu thứ đều vội vàng đi làm, Lục Minh Thiện đã đi học, những đứa nhỏ khác còn đang chậm rãi ăn.
Bà Lục chộp lấy bánh cao lương trong tay của Lục Minh Lương và hai đứa cháu gái nhỏ: “Đã no rồi thì ngậm miệng đừng ăn nữa, y như đám quỷ chết đói đầu thai, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn thôi.”
Bà ta lại không lấy bánh của cháu gái lớn Lục Bão Nhi.
Quải Nhi và Khiếm Nhi mếu miệng, nhưng không dám nói lời nào.
Mặc dù Lục Minh Lương còn nhỏ, nhưng cậu bé lại dám mạnh miệng: “Cháu còn chưa ăn no đâu.”
Bà Lục đánh cậu bé một cái: “Nhìn bụng mày đi, còn chưa no chết à!”
Trong nhà này cháu trai cháu gái, ngoại trừ Lục Minh Thiện và Lục Bão Nhi, những đứa khác đều là cỏ dại, ăn một bữa cơm chỉ được no lưng dạ. Nếu mẹ đứa nhỏ dám nói gì, bà Lục sẽ nhắc lại chuyện ba năm hạn hán phải lấy vỏ cây ra ăn, ầm ĩ đến mức để cho con trai đánh vợ, như thế không ai dám nói gì.
Đói ư? Đói thì uống nước, dù sao bọn nhỏ cũng đâu kiếm sống, uống nước thì sao chứ?
Cho nên mấy đứa nhỏ đói, nhưng mỗi ngày đều no căng bụng, nếu bọn nhỏ còn dám kêu đói, sẽ đổi lại những lời mắng chửi của bà Lục, hoặc là đánh đập, mắng bọn nhỏ.
“Bụng no phưỡn lên như thế còn kêu đói, mày là quỷ chết đói đầu thai đấy hả?”
Bà Lục thường xuyên đánh bọn nhỏ, con gái của bà ta cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng, cho nên hiện tại bà ta đánh cháu trai cháu gái, anh cả, anh hai cũng cảm thấy bình thường, hai chị dâu lại càng chẳng dám nói gì.
Bà Lục lo liệu việc nhà làm chủ, bà ta nói đánh người nào thì đánh người đó, từ trước đến giờ bọn họ đều không nghi ngờ, ví dụ như hiện tại anh hai Lục chọc bà ta, bà ta còn có thể bảo chồng đánh con đấy. Mà đám con dâu chọc bà ta, bà ta cũng có thể bảo con trai mình đánh, cháu trai cháu gái chọc bà ta, đương nhiên là túm đến đánh, không sợ ai.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình vừa vào trong sân đã thấy Lục Minh Lương bị bà Lục dùng que cơi củi đánh.
Mặc dù Lục Minh Lương còn nhỏ nhưng cũng không chịu xin tha, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Cháu quả thật chưa ăn no, chưa ăn no, bà xấu, bà xấu!”
Bà Lục nhéo mặt cậu bé, nói muốn treo cậu bé lên móc cân.
Lục Chính Đình muốn đi ngăn lại, động tác của Lâm Uyển lại nhanh hơn, cô đi lên một tay cướp lại Lục Minh Lương: “Có phải mẹ chỉ biết ức hiếp bọn nhỏ không?”
Lục Chính Đình nhìn cô, trong mắt không che giấu rung động.
Cô vì anh mà học y thuật ư? Trong lòng anh nhất thời dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm, ê ẩm, lại hơi nhói đau.
Trong nhà chưa từng quan tâm anh như thế, sau khi anh tàn tật trở về nhà, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, anh sẽ không trở thành gánh nặng của bọn họ đấy chứ? Còn việc có chữa chân hay không, có cần dùng đến tiền, có thể tự gánh vác hay không, có cần bọn họ nuôi gì đó… Vì chuyện này bọn họ nói ầm ĩ mấy ngày, mãi cho đến khi biết anh có thể tự lo cho mình, có tiền trợ cấp, mới vui vẻ lại.
Lâm Uyển nhìn vẻ mặt của anh, sợ anh hoài nghi chính mình tính kế tiền của anh mà không phải thật lòng muốn chữa bệnh cho anh, cô lại nhanh chóng viết xuống mấy chữ: “Tin tôi đi, anh giữ thể diện cho tôi, tôi cũng sẽ báo đáp anh. Tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho anh.”
Trái tim đang trướng đau của Lục Chính Đình co lại, anh rũ mắt xuống một giây, sau đó lập tức nhìn về phía cô lắc đầu, anh không cần báo đáp, thậm chí không cần cả thương hại và đồng tình.
Anh càng sợ hơn cô sẽ cho một thứ gì tốt đẹp, sau cùng không chút lưu tình lấy đi, việc này so với chuyện mất đi thính lực, mất đi hai chân, mất đi mắt, thậm chí là mất đi mạng sống càng đáng sợ hơn.
Anh đè xuống chua xót trong lòng, thản nhiên nói: “Chúng ta không phải vợ chồng thật sự, đôi bên không có trách nhiệm gì nhất định với nhau, cô làm gì, tôi đều ủng hộ, mà cô, không cần phải có trách nhiệm gì với tôi.”
Chính anh điều khiển xe lăn di chuyển.
Lâm Uyển có chút ngây người, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế. Xem ra là cô cân nhắc chưa chu toàn, chỉ cho là anh kiên cường, quên mất anh cũng là đàn ông có tự tôn của mình. Cô nói như thế, anh đương nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.
Được rồi, trước khi y thuật của cô chưa tiến bộ, cô sẽ không nhắc đến, trách kích thích đến anh.
Bọn họ về đến nhà, mấy người đàn ông đều đã ăn cơm xong, bắt đầu làm việc. Chị dâu cả và chị dâu thứ đều vội vàng đi làm, Lục Minh Thiện đã đi học, những đứa nhỏ khác còn đang chậm rãi ăn.
Bà Lục chộp lấy bánh cao lương trong tay của Lục Minh Lương và hai đứa cháu gái nhỏ: “Đã no rồi thì ngậm miệng đừng ăn nữa, y như đám quỷ chết đói đầu thai, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn thôi.”
Bà ta lại không lấy bánh của cháu gái lớn Lục Bão Nhi.
Quải Nhi và Khiếm Nhi mếu miệng, nhưng không dám nói lời nào.
Mặc dù Lục Minh Lương còn nhỏ, nhưng cậu bé lại dám mạnh miệng: “Cháu còn chưa ăn no đâu.”
Bà Lục đánh cậu bé một cái: “Nhìn bụng mày đi, còn chưa no chết à!”
Trong nhà này cháu trai cháu gái, ngoại trừ Lục Minh Thiện và Lục Bão Nhi, những đứa khác đều là cỏ dại, ăn một bữa cơm chỉ được no lưng dạ. Nếu mẹ đứa nhỏ dám nói gì, bà Lục sẽ nhắc lại chuyện ba năm hạn hán phải lấy vỏ cây ra ăn, ầm ĩ đến mức để cho con trai đánh vợ, như thế không ai dám nói gì.
Đói ư? Đói thì uống nước, dù sao bọn nhỏ cũng đâu kiếm sống, uống nước thì sao chứ?
Cho nên mấy đứa nhỏ đói, nhưng mỗi ngày đều no căng bụng, nếu bọn nhỏ còn dám kêu đói, sẽ đổi lại những lời mắng chửi của bà Lục, hoặc là đánh đập, mắng bọn nhỏ.
“Bụng no phưỡn lên như thế còn kêu đói, mày là quỷ chết đói đầu thai đấy hả?”
Bà Lục thường xuyên đánh bọn nhỏ, con gái của bà ta cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng, cho nên hiện tại bà ta đánh cháu trai cháu gái, anh cả, anh hai cũng cảm thấy bình thường, hai chị dâu lại càng chẳng dám nói gì.
Bà Lục lo liệu việc nhà làm chủ, bà ta nói đánh người nào thì đánh người đó, từ trước đến giờ bọn họ đều không nghi ngờ, ví dụ như hiện tại anh hai Lục chọc bà ta, bà ta còn có thể bảo chồng đánh con đấy. Mà đám con dâu chọc bà ta, bà ta cũng có thể bảo con trai mình đánh, cháu trai cháu gái chọc bà ta, đương nhiên là túm đến đánh, không sợ ai.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình vừa vào trong sân đã thấy Lục Minh Lương bị bà Lục dùng que cơi củi đánh.
Mặc dù Lục Minh Lương còn nhỏ nhưng cũng không chịu xin tha, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Cháu quả thật chưa ăn no, chưa ăn no, bà xấu, bà xấu!”
Bà Lục nhéo mặt cậu bé, nói muốn treo cậu bé lên móc cân.
Lục Chính Đình muốn đi ngăn lại, động tác của Lâm Uyển lại nhanh hơn, cô đi lên một tay cướp lại Lục Minh Lương: “Có phải mẹ chỉ biết ức hiếp bọn nhỏ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất