Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng
Chương 33:
Đỗ Minh Nguyệt trăm mối không nghĩ được.
Mà khi hai cô gái ở trong bếp, Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ ở phòng khách cũng hạ giọng nói chuyện.
Đỗ Kiến Quốc nhìn thấy con gái ruột của mình thì đương nhiên cũng xúc động nhưng đồng thời, sau khi tận mắt chứng kiến điều kiện nhà họ Lâm, trong lòng cũng bắt đầu thấy không chắc chắn.
"Con cả à, con nói xem nhà họ Lâm này điều kiện tốt như vậy, em gái Minh Nguyệt của con, con bé có nỡ rời khỏi đây không?"
Trước đây Đỗ Kiến Quốc còn ngây thơ cho rằng điều kiện nhà mình cũng tạm được nhưng bây giờ mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Đỗ Vũ Kỳ thì không lo lắng lắm, mặc dù mới gặp Đỗ Minh Nguyệt chưa đầy mười phút nhưng chỉ cần nhìn cách Đỗ Minh Nguyệt đối nhân xử thế và thái độ với họ vừa rồi thì cô gái này hẳn không phải là người coi trọng tiền bạc.
Ít nhất thì cũng không đến mức như Đỗ Thi Thi thể hiện rõ ràng như vậy.
Hơn nữa lùi một vạn bước mà nói, cho dù cô thực sự không đi theo họ thì họ cũng có cách nào đâu, không thể trói người ta đi được.
Cho nên cứ bình tĩnh chờ xem tình hình thế nào đã.
"Cha, đợi thêm chút nữa đi, người ta còn chưa nói chuyện với chúng ta mà."
Đỗ Kiến Quốc nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục chờ đợi.
Sau khi dẫn Đỗ Thi Thi làm quen với mọi thứ trong bếp, Đỗ Minh Nguyệt còn dẫn cô ta lên lầu đi một vòng, giới thiệu phòng ngủ của từng người nhà họ Lâm.
Đỗ Thi Thi ghi nhớ cẩn thận những điều này nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điểm đáng ngờ.
"Minh Nguyệt, sao không thấy phòng của cô?"
Ánh mắt Đỗ Thi Thi đảo qua, trong lòng đoán rằng có lẽ cô không định cho cô ta biết phòng của mình ở đâu, sợ phòng bị cướp mất hay sao!
Quả nhiên, cô ta biết ngay là Lâm Minh Nguyệt chỉ phối hợp bề ngoài, còn thực tế thì phòng bị cô ta rất chặt chẽ!
Đỗ Thi Thi cười lạnh trong lòng.
"À? Phòng của tôi à..."
Đỗ Minh Nguyệt cố tình nói chậm lại hỏi cô ta: "Cô thực sự muốn xem không?"
Thực ra cô còn hơi lo lắng nếu để Đỗ Thi Thi xem phòng của mình, cô ta sẽ bị dọa sợ.
"Tất nhiên!"
Đỗ Thi Thi gật đầu gần như không kịp chờ đợi.
Thấy vậy, Đỗ Minh Nguyệt chỉ còn cách gật đầu.
"Được thôi, vậy thì để tôi..."
Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng hét của Chu Cầm từ dưới lầu vọng lên.
"Á! Các người là ai, sao lại ở trong nhà tôi!"
Vừa tan làm về đến nhà đã thấy trong nhà xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt, Chu Cầm thực sự bị dọa cho một phen hết hồn.
Đỗ Kiến Quốc lập tức đứng dậy, ngượng ngùng nhìn Chu Cầm, giải thích: "Cái kia, chúng tôi là..."
"Mẹ!"
Một tiếng gọi vui mừng phấn khích từ trên lầu át mất tiếng của ông ấy.
Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy nụ cười kinh ngạc của Đỗ Thi Thi.
Chu Cầm nhìn thấy Đỗ Thi Thi thì lập tức phản ứng lại thì ra là con gái ruột đã trở về, vậy thì hai người đàn ông trước mặt này hẳn là người nhà họ Đỗ gì đó rồi.
Mà khi hai cô gái ở trong bếp, Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ ở phòng khách cũng hạ giọng nói chuyện.
Đỗ Kiến Quốc nhìn thấy con gái ruột của mình thì đương nhiên cũng xúc động nhưng đồng thời, sau khi tận mắt chứng kiến điều kiện nhà họ Lâm, trong lòng cũng bắt đầu thấy không chắc chắn.
"Con cả à, con nói xem nhà họ Lâm này điều kiện tốt như vậy, em gái Minh Nguyệt của con, con bé có nỡ rời khỏi đây không?"
Trước đây Đỗ Kiến Quốc còn ngây thơ cho rằng điều kiện nhà mình cũng tạm được nhưng bây giờ mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Đỗ Vũ Kỳ thì không lo lắng lắm, mặc dù mới gặp Đỗ Minh Nguyệt chưa đầy mười phút nhưng chỉ cần nhìn cách Đỗ Minh Nguyệt đối nhân xử thế và thái độ với họ vừa rồi thì cô gái này hẳn không phải là người coi trọng tiền bạc.
Ít nhất thì cũng không đến mức như Đỗ Thi Thi thể hiện rõ ràng như vậy.
Hơn nữa lùi một vạn bước mà nói, cho dù cô thực sự không đi theo họ thì họ cũng có cách nào đâu, không thể trói người ta đi được.
Cho nên cứ bình tĩnh chờ xem tình hình thế nào đã.
"Cha, đợi thêm chút nữa đi, người ta còn chưa nói chuyện với chúng ta mà."
Đỗ Kiến Quốc nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, tiếp tục chờ đợi.
Sau khi dẫn Đỗ Thi Thi làm quen với mọi thứ trong bếp, Đỗ Minh Nguyệt còn dẫn cô ta lên lầu đi một vòng, giới thiệu phòng ngủ của từng người nhà họ Lâm.
Đỗ Thi Thi ghi nhớ cẩn thận những điều này nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điểm đáng ngờ.
"Minh Nguyệt, sao không thấy phòng của cô?"
Ánh mắt Đỗ Thi Thi đảo qua, trong lòng đoán rằng có lẽ cô không định cho cô ta biết phòng của mình ở đâu, sợ phòng bị cướp mất hay sao!
Quả nhiên, cô ta biết ngay là Lâm Minh Nguyệt chỉ phối hợp bề ngoài, còn thực tế thì phòng bị cô ta rất chặt chẽ!
Đỗ Thi Thi cười lạnh trong lòng.
"À? Phòng của tôi à..."
Đỗ Minh Nguyệt cố tình nói chậm lại hỏi cô ta: "Cô thực sự muốn xem không?"
Thực ra cô còn hơi lo lắng nếu để Đỗ Thi Thi xem phòng của mình, cô ta sẽ bị dọa sợ.
"Tất nhiên!"
Đỗ Thi Thi gật đầu gần như không kịp chờ đợi.
Thấy vậy, Đỗ Minh Nguyệt chỉ còn cách gật đầu.
"Được thôi, vậy thì để tôi..."
Nhưng cô còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng hét của Chu Cầm từ dưới lầu vọng lên.
"Á! Các người là ai, sao lại ở trong nhà tôi!"
Vừa tan làm về đến nhà đã thấy trong nhà xuất hiện hai người đàn ông lạ mặt, Chu Cầm thực sự bị dọa cho một phen hết hồn.
Đỗ Kiến Quốc lập tức đứng dậy, ngượng ngùng nhìn Chu Cầm, giải thích: "Cái kia, chúng tôi là..."
"Mẹ!"
Một tiếng gọi vui mừng phấn khích từ trên lầu át mất tiếng của ông ấy.
Mọi người theo tiếng nhìn lại thì thấy nụ cười kinh ngạc của Đỗ Thi Thi.
Chu Cầm nhìn thấy Đỗ Thi Thi thì lập tức phản ứng lại thì ra là con gái ruột đã trở về, vậy thì hai người đàn ông trước mặt này hẳn là người nhà họ Đỗ gì đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất