Thập Niên 70: Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Ta Được Cả Nhà Sủng
Chương 4:
Lý do chính là vì Lâm Tiểu Soái ghét mỗi sáng "Lâm Minh Nguyệt" dậy sớm làm đồ ăn sáng cạnh phòng cậu ta sẽ gây ra ồn ào, khiến cậu ta không ngủ được, thế nên Chu Cầm mới đuổi "Lâm Minh Nguyệt" đến phòng nhỏ trên lầu ngủ.
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Gia đình này quả thực trọng nam khinh nữ đến không thể chấp nhận được.
Ngoài ra còn có chuyện hôn ước của cô với nhà họ Vương, kỳ thực cũng là vì cha mẹ Lâm muốn Lâm Tiểu Soái được vào đại học mới liên hệ với nhà họ Vương.
Nhà họ Lâm ở khu vực nhà máy cơ khí này có chút thế lực, nhưng rời khỏi địa bàn này thì chẳng còn được người quen nào nữa.
Nhưng nhà họ Vương thì không giống vậy, nhà họ Vương không chỉ có một xưởng trưởng, mà còn có cả một chàng rể làm giáo viên ở đại học, đến lúc đó chỉ cần xưởng trưởng Vương sắp xếp một suất ở nhà máy bên này, rồi chàng rể kia sắp xếp ở đại học bên kia một chút, vậy là Lâm Tiểu Soái có thể vào đại học một cách thuận lợi rồi.
Những năm này tuy dựa vào chế độ tiến cử để vào đại học nhưng chỉ tiêu cũng không nhiều, hơn nữa người trong xưởng lại canh chừng rất chặt, Lâm Đông Thuận không có cách nào xin chỉ tiêu cho con trai mình nên đành phải tìm cách khác.
Ra sức lấy được tấm bằng đại học, tùy tiện cũng có thể làm một viên cán bộ, chẳng phải tốt hơn là vào xưởng làm công nhân sao?!
Vì vậy hai vợ chồng họ Lâm đã quyết tâm cho con trai mình vào đại học!
Tuy rằng biện pháp trực diện không được, nhưng may mắn là con gái lại sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, mà con trai nhà họ Vương cũng thích cô, cho nên chuyện này mới dễ bề giải quyết.
Bởi vậy hôn sự lần này căn bản chính là bán con gái lấy tiền đồ cho con trai!
Đây là loại cha mẹ ghê tởm cỡ nào chứ!
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt hiểu rõ ràng mọi chuyện thì cảm thấy khinh thường đám người nhà họ Lâm.
Còn vị hôn phu Vương Tranh Lượng kia sao?
Người ngoài đều cho rằng hắn là con trai của xưởng trưởng, bản thân lại đẹp trai, nho nhã tuấn tú, quả thực là một bến đỗ tốt.
Nhưng theo những đoạn ký ức về quá trình tiếp xúc giữa nguyên thân và Vương Tranh Lượng, Đỗ Minh Nguyệt rất dễ dàng nhận ra tên này căn bản chính là một tên bề ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát, không những vậy còn háo sắc!
Chỉ cần tìm được cơ hội sẽ đụng chạm thân thể này, ví dụ như ve vãn bàn tay nhỏ bé của cô, thậm chí còn dụ dỗ nguyên thân về nhà với hắn lúc ở nhà không có ai.
Đỗ Minh Nguyệt: "..."
Gia đình này quả thực trọng nam khinh nữ đến không thể chấp nhận được.
Ngoài ra còn có chuyện hôn ước của cô với nhà họ Vương, kỳ thực cũng là vì cha mẹ Lâm muốn Lâm Tiểu Soái được vào đại học mới liên hệ với nhà họ Vương.
Nhà họ Lâm ở khu vực nhà máy cơ khí này có chút thế lực, nhưng rời khỏi địa bàn này thì chẳng còn được người quen nào nữa.
Nhưng nhà họ Vương thì không giống vậy, nhà họ Vương không chỉ có một xưởng trưởng, mà còn có cả một chàng rể làm giáo viên ở đại học, đến lúc đó chỉ cần xưởng trưởng Vương sắp xếp một suất ở nhà máy bên này, rồi chàng rể kia sắp xếp ở đại học bên kia một chút, vậy là Lâm Tiểu Soái có thể vào đại học một cách thuận lợi rồi.
Những năm này tuy dựa vào chế độ tiến cử để vào đại học nhưng chỉ tiêu cũng không nhiều, hơn nữa người trong xưởng lại canh chừng rất chặt, Lâm Đông Thuận không có cách nào xin chỉ tiêu cho con trai mình nên đành phải tìm cách khác.
Ra sức lấy được tấm bằng đại học, tùy tiện cũng có thể làm một viên cán bộ, chẳng phải tốt hơn là vào xưởng làm công nhân sao?!
Vì vậy hai vợ chồng họ Lâm đã quyết tâm cho con trai mình vào đại học!
Tuy rằng biện pháp trực diện không được, nhưng may mắn là con gái lại sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, mà con trai nhà họ Vương cũng thích cô, cho nên chuyện này mới dễ bề giải quyết.
Bởi vậy hôn sự lần này căn bản chính là bán con gái lấy tiền đồ cho con trai!
Đây là loại cha mẹ ghê tởm cỡ nào chứ!
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt hiểu rõ ràng mọi chuyện thì cảm thấy khinh thường đám người nhà họ Lâm.
Còn vị hôn phu Vương Tranh Lượng kia sao?
Người ngoài đều cho rằng hắn là con trai của xưởng trưởng, bản thân lại đẹp trai, nho nhã tuấn tú, quả thực là một bến đỗ tốt.
Nhưng theo những đoạn ký ức về quá trình tiếp xúc giữa nguyên thân và Vương Tranh Lượng, Đỗ Minh Nguyệt rất dễ dàng nhận ra tên này căn bản chính là một tên bề ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát, không những vậy còn háo sắc!
Chỉ cần tìm được cơ hội sẽ đụng chạm thân thể này, ví dụ như ve vãn bàn tay nhỏ bé của cô, thậm chí còn dụ dỗ nguyên thân về nhà với hắn lúc ở nhà không có ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất