Thập Niên 70: Xuyên Thư Nữ Phụ
Chương 2: Nguy Rồi….Hắn Nhất Định Biết Cha Cô Đi Từ Hôn!
Lý Ngọc Phượng từ nhà cũ Lý gia chạy ra, mới đi chưa được mấy bước liền có chút đầu óc choáng váng, lúc này đang là đầu hạ, từng mảng từng mảng lớn lúa mạch nhìn không thấy điểm đầu, sóng vàng sắc lúa nhấp nhô, cô mặc áo hoa màu tím nhạt, tóc dài đen nhánh theo gió tung bay, trên mặt tuyết trắng sạch sẽ mang theo vài phần mê man, liền đứng ở trên cây cầu đá nhỏ trong thôn.
Một vài thanh niên đang gặt lúa không hẹn mà cùng dừng tay nhìn người trên cầu đá hô: "Ngọc Phượng, cô là đến tìm Lưu Chấn Hoa sao? Hắn ngày hôm nay cùng Liễu Y Y đi vào huyện, còn chưa có trở lại."
Lưu Chấn Hoa chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này, người N thị, bây giờ lập đội cùng Hồng Kỳ công xã bọn họ, một năm sau về thành tham gia thi đại học, một đường một bước lên mây, cuối cùng cùng với nguyên thân là nguyên phối Lý Ngọc Phượng ly hôn, theo đuổi cái gọi là đoá hoa hồng trắng trong lòng hắn.
Lưu lại một mình Lý Ngọc Phượng ở trong thành thị lang thang, lại không dám trở lại nông thôn tìm cha mẹ anh trai và chị dâu nương tựa, cuối cùng trở thành bà lão nhặt ve chai, cô độc chết đi.
"Tôi không phải đến tìm hắn." Nhưng dù sao đi nữa, Lý Ngọc Phượng hiện tại đã không còn là Lý Ngọc Phượng trong truyện, đoạn tình cảm trong truyện này bây giờ cùng cô không có liên quan gì cả.
Mọi người thấy cô nói như vậy, còn tưởng rằng cô xấu hổ, trên mặt trêu đùa nở nụ cười, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn Lý Ngọc Phượng.
Lý Ngọc Phượng dáng dấp thực sự rất xinh đẹp, toàn bộ Hồng Kỳ công xã mười dặm tám thôn tìm không ra người nào có thể so sánh. Một đôi mắt hạnh to to vừa đen vừa sáng, giống như ngậm hơi nước, làn da trắng như vậy, cha cô là đội trưởng đội sản xuất, ngày bình thường đều không cho cô xuống ruộng nhiều, nuôi ra một thân da thịt đẹp mắt.
Lại nhìn dáng người. . . Những cô nương khác mười bảy mười tám còn là vườn rau cằn cỗi, đến phiên Lý Ngọc Phượng rõ ràng thổ nhưỡng phì nhiêu, chất dinh dưỡng sung túc, bộ ngực giống như bánh bao trắng, bình thường lúc nói chuyện nếu dựa vào gần một chút, phảng phất còn có thể nghe đến từng đợt mùi sữa thanh ngọt.
Lý Ngọc Phượng đã lớn vậy rồi nhưng luôn là được nâng trong lòng bàn tay che chở, chỉ đến khi một năm trước trong thôn tới mấy thanh niên trí thức, một đám người lớn thôi kệch mới biết được thì ra trên đời còn có mỹ nhân giống Lý Ngọc Phượng.
Người kia chính là Liễu Y Y, nghe tên là đã biết với Lý Ngọc Phượng không cùng một loại hình, người cũng ưa nhìn, là loại vẻ đẹp mảnh khảnh yếu ớt, mặt mày đều nhàn nhạt, không giống Lý Ngọc Phượng xinh đẹp rêu rao, cô ta toàn thân trên dưới có một loại đặc thù làm người khác liên tưởng đến khí chất hoa sen trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Đừng ghen nha, mặc dù Chấn Hoa ngày hôm nay đúng là cùng Liễu Y Y đi huyện thành, nhưng còn có người khác đi nữa! Yên tâm. . . Có người giúp cô trông hắn!"
“Ai mà thèm. . ." Nghe thấy tên Liễu Y Y là Lý Ngọc Phượng chán ghét đến muốn nôn ra, là nữ chính trong quyển niên đại văn đó, cô ta đem khí chất Bạch Liên Hoa phát huy lô hỏa thuần thanh, khiến Lý Ngọc Phượng trên con đường nữ phụ ác độc một đi không trở lại.
Đám người lại một trận cười vang, Lý Ngọc Phượng không rảnh quan tâm đến bọn họ, hồi tưởng lại kịch bản tiểu thuyết, qua cầu đá, tiếp tục đi về phía trước khoảng hai trăm mét, sẽ có một cái thạch đê, phía dưới thạch đê có ba hộ gia đình, chính là nhà lão Triệu.
Lý Ngọc Phượng bước nhanh về hướng thạch đê, nghe thấy sau lưng còn có người đang nghị luận nói: "Quốc Đống cũng không may, định cái gì mà thông gia từ bé, rõ ràng Ngọc Phượng người ta không nhìn trúng hắn.
"Đừng nói Ngọc Phượng không nhìn trúng, đổi lại là tôi cũng không nhìn trúng, Lưu Chấn Hoa tốt hơn biết bao nhiêu, là người trong thành, nghe nói người nhà tại huyện thành lại có chút quen biết, nói không chừng tương lai Ngọc Phượng cũng có thể cùng vào trong thành."
"Người trong thành có gì tốt? Người trong thành nếu ăn không no thì một khối rau dại cũng không có mà đào, đúng là đàn bà tóc dài kiến thức ngắn."
Lý Ngọc Phượng không muốn nghe bọn hắn lảm nhảm, cô phải mau đem cha cô tìm về, Triệu Quốc Đống nhưng rất ghi thù, cũng bởi từ hôn khiến hắn không còn mặt mũi, ghi hận Lý Ngọc Phượng rất nhiều năm, đến khi Lý Ngọc Phượng sắp chết, cũng chưa cho cô thấy sắc mặt tốt bao giờ, nhưng ngược lại dùng tiền làm cho cô một cái tang sự có thể diện, cũng coi như đưa cô đi đoạn đường cuối cùng.
Trong tâm đang suy nghĩ lung tung, thình lình có người chui ra từ ruộng bắp bên cạnh, hù Lý Ngọc Phượng giật mình, đợi cô nhìn rõ, mới thấy là Triệu Quốc Đống gánh một thùng nước từ bờ sông đi ra, vừa trông thấy cô, gương mặt đen lại.
Người kia mặc một chiếc áo ngoài tay ngắn rách nát, nước da màu lúa mì làm nổi rõ những đường nét trên cánh tay rắn chắc của anh ta, mái tóc bù xù trên đỉnh đầu. Khẽ liếc mắt nhìn Lý Ngọc Phượng, ấn đường gần như không thấy rõ nhíu lại, mặt đen đến dọa người.
Nguy rồi….. Hắn nhất định là biết cha cô đi từ hôn!
Một vài thanh niên đang gặt lúa không hẹn mà cùng dừng tay nhìn người trên cầu đá hô: "Ngọc Phượng, cô là đến tìm Lưu Chấn Hoa sao? Hắn ngày hôm nay cùng Liễu Y Y đi vào huyện, còn chưa có trở lại."
Lưu Chấn Hoa chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này, người N thị, bây giờ lập đội cùng Hồng Kỳ công xã bọn họ, một năm sau về thành tham gia thi đại học, một đường một bước lên mây, cuối cùng cùng với nguyên thân là nguyên phối Lý Ngọc Phượng ly hôn, theo đuổi cái gọi là đoá hoa hồng trắng trong lòng hắn.
Lưu lại một mình Lý Ngọc Phượng ở trong thành thị lang thang, lại không dám trở lại nông thôn tìm cha mẹ anh trai và chị dâu nương tựa, cuối cùng trở thành bà lão nhặt ve chai, cô độc chết đi.
"Tôi không phải đến tìm hắn." Nhưng dù sao đi nữa, Lý Ngọc Phượng hiện tại đã không còn là Lý Ngọc Phượng trong truyện, đoạn tình cảm trong truyện này bây giờ cùng cô không có liên quan gì cả.
Mọi người thấy cô nói như vậy, còn tưởng rằng cô xấu hổ, trên mặt trêu đùa nở nụ cười, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn Lý Ngọc Phượng.
Lý Ngọc Phượng dáng dấp thực sự rất xinh đẹp, toàn bộ Hồng Kỳ công xã mười dặm tám thôn tìm không ra người nào có thể so sánh. Một đôi mắt hạnh to to vừa đen vừa sáng, giống như ngậm hơi nước, làn da trắng như vậy, cha cô là đội trưởng đội sản xuất, ngày bình thường đều không cho cô xuống ruộng nhiều, nuôi ra một thân da thịt đẹp mắt.
Lại nhìn dáng người. . . Những cô nương khác mười bảy mười tám còn là vườn rau cằn cỗi, đến phiên Lý Ngọc Phượng rõ ràng thổ nhưỡng phì nhiêu, chất dinh dưỡng sung túc, bộ ngực giống như bánh bao trắng, bình thường lúc nói chuyện nếu dựa vào gần một chút, phảng phất còn có thể nghe đến từng đợt mùi sữa thanh ngọt.
Lý Ngọc Phượng đã lớn vậy rồi nhưng luôn là được nâng trong lòng bàn tay che chở, chỉ đến khi một năm trước trong thôn tới mấy thanh niên trí thức, một đám người lớn thôi kệch mới biết được thì ra trên đời còn có mỹ nhân giống Lý Ngọc Phượng.
Người kia chính là Liễu Y Y, nghe tên là đã biết với Lý Ngọc Phượng không cùng một loại hình, người cũng ưa nhìn, là loại vẻ đẹp mảnh khảnh yếu ớt, mặt mày đều nhàn nhạt, không giống Lý Ngọc Phượng xinh đẹp rêu rao, cô ta toàn thân trên dưới có một loại đặc thù làm người khác liên tưởng đến khí chất hoa sen trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Đừng ghen nha, mặc dù Chấn Hoa ngày hôm nay đúng là cùng Liễu Y Y đi huyện thành, nhưng còn có người khác đi nữa! Yên tâm. . . Có người giúp cô trông hắn!"
“Ai mà thèm. . ." Nghe thấy tên Liễu Y Y là Lý Ngọc Phượng chán ghét đến muốn nôn ra, là nữ chính trong quyển niên đại văn đó, cô ta đem khí chất Bạch Liên Hoa phát huy lô hỏa thuần thanh, khiến Lý Ngọc Phượng trên con đường nữ phụ ác độc một đi không trở lại.
Đám người lại một trận cười vang, Lý Ngọc Phượng không rảnh quan tâm đến bọn họ, hồi tưởng lại kịch bản tiểu thuyết, qua cầu đá, tiếp tục đi về phía trước khoảng hai trăm mét, sẽ có một cái thạch đê, phía dưới thạch đê có ba hộ gia đình, chính là nhà lão Triệu.
Lý Ngọc Phượng bước nhanh về hướng thạch đê, nghe thấy sau lưng còn có người đang nghị luận nói: "Quốc Đống cũng không may, định cái gì mà thông gia từ bé, rõ ràng Ngọc Phượng người ta không nhìn trúng hắn.
"Đừng nói Ngọc Phượng không nhìn trúng, đổi lại là tôi cũng không nhìn trúng, Lưu Chấn Hoa tốt hơn biết bao nhiêu, là người trong thành, nghe nói người nhà tại huyện thành lại có chút quen biết, nói không chừng tương lai Ngọc Phượng cũng có thể cùng vào trong thành."
"Người trong thành có gì tốt? Người trong thành nếu ăn không no thì một khối rau dại cũng không có mà đào, đúng là đàn bà tóc dài kiến thức ngắn."
Lý Ngọc Phượng không muốn nghe bọn hắn lảm nhảm, cô phải mau đem cha cô tìm về, Triệu Quốc Đống nhưng rất ghi thù, cũng bởi từ hôn khiến hắn không còn mặt mũi, ghi hận Lý Ngọc Phượng rất nhiều năm, đến khi Lý Ngọc Phượng sắp chết, cũng chưa cho cô thấy sắc mặt tốt bao giờ, nhưng ngược lại dùng tiền làm cho cô một cái tang sự có thể diện, cũng coi như đưa cô đi đoạn đường cuối cùng.
Trong tâm đang suy nghĩ lung tung, thình lình có người chui ra từ ruộng bắp bên cạnh, hù Lý Ngọc Phượng giật mình, đợi cô nhìn rõ, mới thấy là Triệu Quốc Đống gánh một thùng nước từ bờ sông đi ra, vừa trông thấy cô, gương mặt đen lại.
Người kia mặc một chiếc áo ngoài tay ngắn rách nát, nước da màu lúa mì làm nổi rõ những đường nét trên cánh tay rắn chắc của anh ta, mái tóc bù xù trên đỉnh đầu. Khẽ liếc mắt nhìn Lý Ngọc Phượng, ấn đường gần như không thấy rõ nhíu lại, mặt đen đến dọa người.
Nguy rồi….. Hắn nhất định là biết cha cô đi từ hôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất