Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 1: Huyễn Ảo Trước Khi Chết
Cơn đói bụng cồn cào khiến cho Khương Lệ Vân rốt cuộc không ngủ nổi nữa, cũng khiến cho trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc.
Sức khỏe của cô không tốt, cũng đã lớn tuổi, đã rất khó cảm nhận được nghèo đói, ngày thường ăn gì cũng không cảm thấy có khẩu vị, sao lại đột nhiên đói như vậy chứ?
Khương Lệ Vân vô thức mở to mắt, sau đó thấy một căn phòng đầy bụi bẩn.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, nhưng cũng đủ cho cô nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Căn phòng này có mặt tường được đắp từ bùn, trong góc chất đống rơm rạ, phía trên là một cột gỗ xà ngang.
Trên xà nhà còn có mấy sợi dây, phía dưới sợi dây buộc mấy móc làm bằng chạc cây, những móc nối này có treo quần áo, cũng có treo giỏ trúc.
Đối với Khương Lệ Vân mà nói, tất cả những thứ này vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Lạ lẫm là vì đã mấy chục năm cô không thấy được căn nhà này, còn về phần quen thuộc… Thuở thiếu thời, cô vẫn luôn ở trong căn phòng này.
Khi đó cô nằm trên giường nhìn căn phòng được gọi là “nhà” chỉ có bốn bức tường, không chỉ một lần từng âm thầm thề, tương lai cô nhất định phải sống tốt.
Cô không chỉ muốn ăn cơm trắng, cô phải ăn thịt, phải ở nhà ngói.
Cái nghèo từ nhỏ đã làm cho cô cực kỳ khát vọng với tài phú, cô quả thật đã kiếm được rất nhiều tiền.
Khi một người có mục tiêu kiên định xông về phía trước, tất cả mọi người sẽ vì cô mà nhường đường.
Cho nên… vì sao cô lại ở chỗ này? Rõ ràng cô nên nằm ở trong căn biệt thự của mình mới đúng!
Không, cô cũng đã chết rồi.
Khương Lệ Vân mờ mịt nhìn xà nhà, có chút không rõ tình hình hiện tại.
Cô đây là sao vậy?
Trước khi một người chết, những trí nhớ xa xôi kia ùa về? Khiến cho cô không phân rõ hiện thực và hư ảo?
Tất cả mọi chuyện này quá chân thật, thậm chí ngay cả những vết nứt trên chạc cây cũng cực kỳ rõ ràng.
Lúc cô còn nhỏ, ở nông thôn rất nhiều chuột, quần áo và đồ ăn không thu dọn tốt sẽ bị chuột cắn, cách mà mọi người dùng để chống chuột là treo đồ lên xà nhà.
Bộ quần áo treo lên kia, cô lại càng quen thuộc, đó là chiếc áo may sẵn lửng tay màu xanh làm, cô mua sau khi vào làm trong nhà máy sofa, cô đã mặc nó trong nhiều năm.
Ngay lúc cô đang nhớ lại đủ chuyện trước kia, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, theo sát đó là một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Chị à, ăn sáng thôi.”
Toàn thân Khương Lệ Vân run lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bé gái mười mấy tuổi, dáng vẻ xanh xao vàng vọt, mái tóc khô cứng.
Cô nhóc đứng ở cửa ra vào, hướng về phía cô nhếch miệng cười.
Khương Lệ Vân cảm thấy trái tim mình bị nụ cười kia va vào, trở nên không chịu khống chế, hốc mắt chua xót, gần như muốn khóc.
Đây là Tiểu Vũ, đây là Tiểu Vũ! Đã mấy chục năm cô không nhìn thấy Tiểu Vũ!
Em gái cô – Khương Lệ Vũ, vào năm 19 tuổi, bởi vì chị dâu cả của cô ghét bỏ con bé ăn không ngồi rồi, bèn rời nhà trốn đi làm việc, từ đó không có tin tức.
Ngay từ đầu cô còn ôm lấy hi vọng, cảm thấy sớm muộn gì em gái cũng sẽ quay lại, nhưng mấy thập niên đi qua, cô rất rõ ràng, đại khái em gái đã xảy ra bất trắc ở bên ngoài, không về được nữa.
Nhưng bây giờ em gái đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, còn là dáng vẻ mười mấy tuổi… đây là huyễn ảo mà cô nhìn thấy trước khi chết ư?
“Chị à, chị sao thế?” Khương Lệ Vũ lo lắng hỏi.
Sức khỏe của cô không tốt, cũng đã lớn tuổi, đã rất khó cảm nhận được nghèo đói, ngày thường ăn gì cũng không cảm thấy có khẩu vị, sao lại đột nhiên đói như vậy chứ?
Khương Lệ Vân vô thức mở to mắt, sau đó thấy một căn phòng đầy bụi bẩn.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, nhưng cũng đủ cho cô nhìn thấy rõ tình hình bên trong.
Căn phòng này có mặt tường được đắp từ bùn, trong góc chất đống rơm rạ, phía trên là một cột gỗ xà ngang.
Trên xà nhà còn có mấy sợi dây, phía dưới sợi dây buộc mấy móc làm bằng chạc cây, những móc nối này có treo quần áo, cũng có treo giỏ trúc.
Đối với Khương Lệ Vân mà nói, tất cả những thứ này vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Lạ lẫm là vì đã mấy chục năm cô không thấy được căn nhà này, còn về phần quen thuộc… Thuở thiếu thời, cô vẫn luôn ở trong căn phòng này.
Khi đó cô nằm trên giường nhìn căn phòng được gọi là “nhà” chỉ có bốn bức tường, không chỉ một lần từng âm thầm thề, tương lai cô nhất định phải sống tốt.
Cô không chỉ muốn ăn cơm trắng, cô phải ăn thịt, phải ở nhà ngói.
Cái nghèo từ nhỏ đã làm cho cô cực kỳ khát vọng với tài phú, cô quả thật đã kiếm được rất nhiều tiền.
Khi một người có mục tiêu kiên định xông về phía trước, tất cả mọi người sẽ vì cô mà nhường đường.
Cho nên… vì sao cô lại ở chỗ này? Rõ ràng cô nên nằm ở trong căn biệt thự của mình mới đúng!
Không, cô cũng đã chết rồi.
Khương Lệ Vân mờ mịt nhìn xà nhà, có chút không rõ tình hình hiện tại.
Cô đây là sao vậy?
Trước khi một người chết, những trí nhớ xa xôi kia ùa về? Khiến cho cô không phân rõ hiện thực và hư ảo?
Tất cả mọi chuyện này quá chân thật, thậm chí ngay cả những vết nứt trên chạc cây cũng cực kỳ rõ ràng.
Lúc cô còn nhỏ, ở nông thôn rất nhiều chuột, quần áo và đồ ăn không thu dọn tốt sẽ bị chuột cắn, cách mà mọi người dùng để chống chuột là treo đồ lên xà nhà.
Bộ quần áo treo lên kia, cô lại càng quen thuộc, đó là chiếc áo may sẵn lửng tay màu xanh làm, cô mua sau khi vào làm trong nhà máy sofa, cô đã mặc nó trong nhiều năm.
Ngay lúc cô đang nhớ lại đủ chuyện trước kia, đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, theo sát đó là một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Chị à, ăn sáng thôi.”
Toàn thân Khương Lệ Vân run lên, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bé gái mười mấy tuổi, dáng vẻ xanh xao vàng vọt, mái tóc khô cứng.
Cô nhóc đứng ở cửa ra vào, hướng về phía cô nhếch miệng cười.
Khương Lệ Vân cảm thấy trái tim mình bị nụ cười kia va vào, trở nên không chịu khống chế, hốc mắt chua xót, gần như muốn khóc.
Đây là Tiểu Vũ, đây là Tiểu Vũ! Đã mấy chục năm cô không nhìn thấy Tiểu Vũ!
Em gái cô – Khương Lệ Vũ, vào năm 19 tuổi, bởi vì chị dâu cả của cô ghét bỏ con bé ăn không ngồi rồi, bèn rời nhà trốn đi làm việc, từ đó không có tin tức.
Ngay từ đầu cô còn ôm lấy hi vọng, cảm thấy sớm muộn gì em gái cũng sẽ quay lại, nhưng mấy thập niên đi qua, cô rất rõ ràng, đại khái em gái đã xảy ra bất trắc ở bên ngoài, không về được nữa.
Nhưng bây giờ em gái đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, còn là dáng vẻ mười mấy tuổi… đây là huyễn ảo mà cô nhìn thấy trước khi chết ư?
“Chị à, chị sao thế?” Khương Lệ Vũ lo lắng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất