Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 11: Từ Chối
Bọn họ nói chuyện rất hòa hợp, điều kiện của nhà họ Tạ lại càng khiến cô rung động hơn, cho nên, ngày hôm sau sau khi chị cả giới thiệu Châu Đại Phi với mình, cô không hề do dự gì mà từ chối ngay.
Sau này Tạ Tổ Căn đánh bạc thua tiền, chị cả cô không chỉ một lần từng nhắc đến Châu Đại Phi, nói khi ấy cô mà chọn Châu Đại Phi là đã sướng rồi.
Đúng thật, nếu cô chọn Châu Đại Phi thì khỏi cần phải làm việc gì mà vẫn có thể sống một cuộc sống tốt.
Sau này xưởng phân bón hóa học được chuyển thành dân doanh, Châu Đại Phi vừa vặn có bản lĩnh ở phương diện tiêu thụ, chỉ dựa vào tiền hoa hồng cũng kiếm được không ít tiền, còn lấy được cả cổ phần của xưởng phân bón hóa học nữa.
Lúc cô nghèo khó thì Châu Đại Phi lại vô cùng tỏa sáng.
Đợi đến khi cô mở cửa hàng trên mạng thì xưởng phân bón hóa học không mở cửa được nữa, nhưng cổ đông của xưởng phân bón hóa học đã bán mảnh đất có diện tích cực lớn của xưởng đi, lại kiếm được không ít tiền.
Sau này, Châu Đại Phi còn đầu tư vào tòa nhà được xây dựng trên mảnh đất ban đầu của xưởng phân bón hóa học.
Trong trí nhớ của cô thì Châu Đại Phi không được tính là đại phú hào, nhưng vẫn luôn là một trong số ít những người giàu có ở thị trấn của bọn họ.
“Năm nay anh ta đã ba mươi ba tuổi, tuy rằng tuổi tác có hơi lớn nhưng trông vẫn còn trẻ lắm. Cha mẹ anh ta đều là công nhân, cha anh ta vẫn còn đang đi làm, còn mẹ anh ta thì đã nghỉ hưu rồi, tiền lương hưu còn cao hơn cả tiền lương của em đấy…” Khương Lệ Bình nói mà mặt mày hớn hở, có thể nhìn ra được cô ta thật lòng cảm thấy điều kiện của Châu Đại Phi tốt.
“Cậu ta đã lớn tuổi như thế rồi, có con chưa?” Mẹ Khương đi qua đó nghe thấy hai đứa con gái nói chuyện mới cẩn thận hỏi.
Khương Lệ Bình đáp: “Vợ cũ của anh ta có đẻ cho anh ta một đứa con trai, đứa trẻ ấy được khoảng năm, sáu tuổi, đã cho đi nhà trẻ rồi, giờ đang được mẹ anh ta trông, sau này Lệ Vân gả cho anh ta cũng không cần trông con.”
“Có con rồi à…” Mẹ Khương nhíu mày.
Khương Lệ Vân nói: “Chị, em sẽ không làm mẹ kế đâu.”
Kiếp trước khi cô từ chối chị mình cũng dùng lý do này, kiếp này cũng vẫn vậy.
Trong thôn bọn họ có một câu nói xưa là “kiếp trước giết cả gia đình người ta thì kiếp sau đi làm mẹ kế của người ta”, từ đó cũng có thể thấy mẹ kế khó làm thế nào rồi.
Chỉ nói con không thích ăn rau thôi, mẹ ruột nếu cho con ăn sẽ không có ai nói gì hết.
Nhưng nếu mẹ kế nấu cho con ăn… vậy chính là ngược đãi đứa trẻ, cố tình làm những món mà nó không thích ăn!
Đương nhiên, cũng có loại mẹ kế đối xử với con riêng của chồng không tốt, quả thật cũng có ngược đãi con chồng… nhưng cô không thể làm được kiểu mẹ kế này và cũng không muốn gả cho người ta rồi còn bị bới móc, xét nét.
Hơn nữa, Châu Đại Phi có thể kiếm được tiền thì đã làm sao?
Kiếp trước, sau này tiền trong tay cô còn nhiều hơn cả Châu Đại Phi nữa kìa, cho nên cô không cần thiết phải gả cho anh ta chỉ vì tiền.
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình.
Huống chi, cô đã có Phùng Dịch rồi.
“Đứa trẻ đó cũng có cần em nuôi đâu, còn tính là mẹ kế cái gì?
Sau khi kết hôn em chỉ cần kiểm soát được chồng trong lòng bàn tay, rồi lại đẻ thêm một đứa con nữa, vậy đứa con trước của chồng có tính là cái gì nữa đâu?
Người ta có điều kiện tốt như thế, nếu không phải chị đã kết hôn rồi thì chị cũng gả luôn!” Khương Lệ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lệ Vân, gả vào thị trấn rồi thì em sẽ không phải làm việc đồng áng nữa.”
Khương Lệ Vân thầm thở dài một tiếng.
Sau này Tạ Tổ Căn đánh bạc thua tiền, chị cả cô không chỉ một lần từng nhắc đến Châu Đại Phi, nói khi ấy cô mà chọn Châu Đại Phi là đã sướng rồi.
Đúng thật, nếu cô chọn Châu Đại Phi thì khỏi cần phải làm việc gì mà vẫn có thể sống một cuộc sống tốt.
Sau này xưởng phân bón hóa học được chuyển thành dân doanh, Châu Đại Phi vừa vặn có bản lĩnh ở phương diện tiêu thụ, chỉ dựa vào tiền hoa hồng cũng kiếm được không ít tiền, còn lấy được cả cổ phần của xưởng phân bón hóa học nữa.
Lúc cô nghèo khó thì Châu Đại Phi lại vô cùng tỏa sáng.
Đợi đến khi cô mở cửa hàng trên mạng thì xưởng phân bón hóa học không mở cửa được nữa, nhưng cổ đông của xưởng phân bón hóa học đã bán mảnh đất có diện tích cực lớn của xưởng đi, lại kiếm được không ít tiền.
Sau này, Châu Đại Phi còn đầu tư vào tòa nhà được xây dựng trên mảnh đất ban đầu của xưởng phân bón hóa học.
Trong trí nhớ của cô thì Châu Đại Phi không được tính là đại phú hào, nhưng vẫn luôn là một trong số ít những người giàu có ở thị trấn của bọn họ.
“Năm nay anh ta đã ba mươi ba tuổi, tuy rằng tuổi tác có hơi lớn nhưng trông vẫn còn trẻ lắm. Cha mẹ anh ta đều là công nhân, cha anh ta vẫn còn đang đi làm, còn mẹ anh ta thì đã nghỉ hưu rồi, tiền lương hưu còn cao hơn cả tiền lương của em đấy…” Khương Lệ Bình nói mà mặt mày hớn hở, có thể nhìn ra được cô ta thật lòng cảm thấy điều kiện của Châu Đại Phi tốt.
“Cậu ta đã lớn tuổi như thế rồi, có con chưa?” Mẹ Khương đi qua đó nghe thấy hai đứa con gái nói chuyện mới cẩn thận hỏi.
Khương Lệ Bình đáp: “Vợ cũ của anh ta có đẻ cho anh ta một đứa con trai, đứa trẻ ấy được khoảng năm, sáu tuổi, đã cho đi nhà trẻ rồi, giờ đang được mẹ anh ta trông, sau này Lệ Vân gả cho anh ta cũng không cần trông con.”
“Có con rồi à…” Mẹ Khương nhíu mày.
Khương Lệ Vân nói: “Chị, em sẽ không làm mẹ kế đâu.”
Kiếp trước khi cô từ chối chị mình cũng dùng lý do này, kiếp này cũng vẫn vậy.
Trong thôn bọn họ có một câu nói xưa là “kiếp trước giết cả gia đình người ta thì kiếp sau đi làm mẹ kế của người ta”, từ đó cũng có thể thấy mẹ kế khó làm thế nào rồi.
Chỉ nói con không thích ăn rau thôi, mẹ ruột nếu cho con ăn sẽ không có ai nói gì hết.
Nhưng nếu mẹ kế nấu cho con ăn… vậy chính là ngược đãi đứa trẻ, cố tình làm những món mà nó không thích ăn!
Đương nhiên, cũng có loại mẹ kế đối xử với con riêng của chồng không tốt, quả thật cũng có ngược đãi con chồng… nhưng cô không thể làm được kiểu mẹ kế này và cũng không muốn gả cho người ta rồi còn bị bới móc, xét nét.
Hơn nữa, Châu Đại Phi có thể kiếm được tiền thì đã làm sao?
Kiếp trước, sau này tiền trong tay cô còn nhiều hơn cả Châu Đại Phi nữa kìa, cho nên cô không cần thiết phải gả cho anh ta chỉ vì tiền.
Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình.
Huống chi, cô đã có Phùng Dịch rồi.
“Đứa trẻ đó cũng có cần em nuôi đâu, còn tính là mẹ kế cái gì?
Sau khi kết hôn em chỉ cần kiểm soát được chồng trong lòng bàn tay, rồi lại đẻ thêm một đứa con nữa, vậy đứa con trước của chồng có tính là cái gì nữa đâu?
Người ta có điều kiện tốt như thế, nếu không phải chị đã kết hôn rồi thì chị cũng gả luôn!” Khương Lệ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lệ Vân, gả vào thị trấn rồi thì em sẽ không phải làm việc đồng áng nữa.”
Khương Lệ Vân thầm thở dài một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất