Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 12: Cô Đã Sớm Không Còn Để Ý Đến Chuyện Này Nữa Rồi
Bà chị Khương Lệ Bình này vô cùng biết trốn việc, thường xuyên đùn đẩy hết công việc trong nhà lại cho cô làm, cho nên cô chưa bao giờ từng thích bà chị này cả.
Nhưng cô đã sớm không còn để ý đến chuyện này nữa rồi.
Chị cô cũng giống cô thôi, một lòng muốn được trải qua cuộc sống tốt nhưng kiếp trước cô ta lại sống cực kỳ hồ đồ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Khương Lệ Bình một lòng một dạ muốn được gả lên thị trấn.
Nhà bọn họ cách thị trấn không xa, đi đường chưa mất đến một tiếng đồng hồ, thị trấn này còn là một thị trấn lớn, có Kinh Hàng Đại Vận Hà chảy qua thị trấn.
Vào thời kỳ dân quốc, trên thị trấn đã có công xưởng rồi, hiện giờ còn có thêm một số công xưởng khác nữa, bao gồm cả xưởng phân bón hóa học.
Vào những năm sáu mươi, bảy mươi, những người sống ở nông thôn như bọn họ rất khó ăn được món mặn, nhà bọn họ thậm chí còn thường xuyên phải ăn khoai lang như món chính.
Khoai lang không no lâu, lúc nào cũng chưa ăn xong được bao lâu là cô lại đói đến phát hoảng.
Nhưng người trên thị trấn thì lại khác, bọn họ có phiếu lương và phiếu thịt, một tháng vẫn có thể ăn được vài bữa thịt.
Việc này cũng đã tạo thành ước mơ cho rất nhiều các cô gái trẻ nông thôn vào những năm thập niên sáu mươi, bảy mươi, đó chính là được gả vào thị trấn.
Mắt thấy đã tiến vào những năm tám mươi rồi, tại thành phố lớn đang xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng cuộc sống của dân chúng nông thôn lại không thay đổi quá nhiều. Vào thời điểm này vẫn có rất nhiều người muốn được gả vào thị trấn như cũ.
Nhưng người trong thị trấn cũng không thiếu gì cả, tại sao người ta lại đi cưới con gái nông thôn?
Đặc biệt còn là gia đình vô cùng nghèo khó như bọn họ nữa chứ, chị cô ấy hả… trước đây còn từng có một đoạn tình sử thất bại nữa cơ.
Tóm lại là chị cô đã tốt nghiệp cấp hai, lớn lên còn rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng lại gả cho một người đàn ông có chút vấn đề về phương diện trí tuệ.
Người anh rể đó của cô có thể tự lo liệu vấn đề sinh hoạt cá nhân, cũng có thể giao lưu với người khác nhưng cả người cứ ngây ngây ngô ngô, đến trường học được năm năm nhưng chỉ biết viết mỗi tên mình, cộng trừ cũng chỉ biết tính trong phạm vi đếm mười ngón tay.
Có một khoảng thời gian cô không cảm thấy chị mình gả cho một người đàn ông như vậy là có gì không tốt, vì dù sao thì người đàn ông này cũng đủ nghe lời, chỉ cần chị cô dặn việc gì là đều sẽ bằng lòng đi làm cái đó, còn có một phần công việc ổn định làm quét dọn ở xưởng phân bón hóa học nữa. Sau khi chị cô gả cho người đàn ông này đã có thể sống một cuộc sống tốt mà cô ta hằng mơ ước.
Khi ấy, tầm mắt của cô nhìn không đủ xa, chỉ có thể thấy được cái trước mắt, cũng chính vì như thế mà cô không hề để ý đến việc Tạ Tổ Căn có vẻ ngoài rất xấu xí, lại còn có rất nhiều tật xấu một tí nào.
Cô cũng chỉ muốn được trải qua một cuộc sống tốt mà thôi.
Nhưng thế giới này đã thay đổi quá nhanh rồi.
Cùng với thời gian chuyển dời, đại đa số người đã có thể theo kịp một cuộc sống có thể ăn thịt và không cần phải ra đồng làm việc trong giấc mơ của cô và chị cô, vì vậy, bước chân vào một cuộc hôn nhân không phù hợp thật sự không đáng giá chút nào.
Thậm chí, cuộc hôn nhân đó còn có thể liên lụy đến bọn họ.
Nếu như mới đầu cô không gả cho Tạ Tổ Căn mà trực tiếp gả cho Phùng Dịch, vậy cho dù là dẫn Phùng Dịch đi làm thuê hay là dẫn Phùng Dịch đi mở quán thì đều có thể phát tài sớm hơn.
Chị cô cũng như vậy.
Nhưng cô đã sớm không còn để ý đến chuyện này nữa rồi.
Chị cô cũng giống cô thôi, một lòng muốn được trải qua cuộc sống tốt nhưng kiếp trước cô ta lại sống cực kỳ hồ đồ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Khương Lệ Bình một lòng một dạ muốn được gả lên thị trấn.
Nhà bọn họ cách thị trấn không xa, đi đường chưa mất đến một tiếng đồng hồ, thị trấn này còn là một thị trấn lớn, có Kinh Hàng Đại Vận Hà chảy qua thị trấn.
Vào thời kỳ dân quốc, trên thị trấn đã có công xưởng rồi, hiện giờ còn có thêm một số công xưởng khác nữa, bao gồm cả xưởng phân bón hóa học.
Vào những năm sáu mươi, bảy mươi, những người sống ở nông thôn như bọn họ rất khó ăn được món mặn, nhà bọn họ thậm chí còn thường xuyên phải ăn khoai lang như món chính.
Khoai lang không no lâu, lúc nào cũng chưa ăn xong được bao lâu là cô lại đói đến phát hoảng.
Nhưng người trên thị trấn thì lại khác, bọn họ có phiếu lương và phiếu thịt, một tháng vẫn có thể ăn được vài bữa thịt.
Việc này cũng đã tạo thành ước mơ cho rất nhiều các cô gái trẻ nông thôn vào những năm thập niên sáu mươi, bảy mươi, đó chính là được gả vào thị trấn.
Mắt thấy đã tiến vào những năm tám mươi rồi, tại thành phố lớn đang xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất nhưng cuộc sống của dân chúng nông thôn lại không thay đổi quá nhiều. Vào thời điểm này vẫn có rất nhiều người muốn được gả vào thị trấn như cũ.
Nhưng người trong thị trấn cũng không thiếu gì cả, tại sao người ta lại đi cưới con gái nông thôn?
Đặc biệt còn là gia đình vô cùng nghèo khó như bọn họ nữa chứ, chị cô ấy hả… trước đây còn từng có một đoạn tình sử thất bại nữa cơ.
Tóm lại là chị cô đã tốt nghiệp cấp hai, lớn lên còn rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng lại gả cho một người đàn ông có chút vấn đề về phương diện trí tuệ.
Người anh rể đó của cô có thể tự lo liệu vấn đề sinh hoạt cá nhân, cũng có thể giao lưu với người khác nhưng cả người cứ ngây ngây ngô ngô, đến trường học được năm năm nhưng chỉ biết viết mỗi tên mình, cộng trừ cũng chỉ biết tính trong phạm vi đếm mười ngón tay.
Có một khoảng thời gian cô không cảm thấy chị mình gả cho một người đàn ông như vậy là có gì không tốt, vì dù sao thì người đàn ông này cũng đủ nghe lời, chỉ cần chị cô dặn việc gì là đều sẽ bằng lòng đi làm cái đó, còn có một phần công việc ổn định làm quét dọn ở xưởng phân bón hóa học nữa. Sau khi chị cô gả cho người đàn ông này đã có thể sống một cuộc sống tốt mà cô ta hằng mơ ước.
Khi ấy, tầm mắt của cô nhìn không đủ xa, chỉ có thể thấy được cái trước mắt, cũng chính vì như thế mà cô không hề để ý đến việc Tạ Tổ Căn có vẻ ngoài rất xấu xí, lại còn có rất nhiều tật xấu một tí nào.
Cô cũng chỉ muốn được trải qua một cuộc sống tốt mà thôi.
Nhưng thế giới này đã thay đổi quá nhanh rồi.
Cùng với thời gian chuyển dời, đại đa số người đã có thể theo kịp một cuộc sống có thể ăn thịt và không cần phải ra đồng làm việc trong giấc mơ của cô và chị cô, vì vậy, bước chân vào một cuộc hôn nhân không phù hợp thật sự không đáng giá chút nào.
Thậm chí, cuộc hôn nhân đó còn có thể liên lụy đến bọn họ.
Nếu như mới đầu cô không gả cho Tạ Tổ Căn mà trực tiếp gả cho Phùng Dịch, vậy cho dù là dẫn Phùng Dịch đi làm thuê hay là dẫn Phùng Dịch đi mở quán thì đều có thể phát tài sớm hơn.
Chị cô cũng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất