Thập Niên 80: Bắt Đầu Từ Bày Sạp Bán Hàng
Chương 37: Có Cần Phần Lại Cho Anh Con Một Ít Không
Cô còn hồi tưởng lại các đồng nghiệp ở xưởng sản xuất sô pha của mình.
Ngày mai là cô phải đi làm rồi nhưng lại không nhớ được hết các đồng nghiệp trong xưởng…
“Có cần phần lại cho anh con một ít không?” Ngô Tiểu Xuân hỏi.
Khương Lệ Vân đáp: “Mẹ, gà mà con mua tại sao lại phải để phần cho anh ấy, cũng có thấy anh ấy mua gà về nhà cho chúng ta ăn bao giờ đâu.”
Tiền lương mà Khương Lợi Hải giao lên quả thật nhiều hơn cô nhưng mỗi tháng anh ta cũng lấy lương thực từ nhà đi đến xưởng để đổi phiếu cơm, mà cũng không phải làm việc đồng áng, cống hiến làm ra đối với gia đình còn không nhiều bằng cô.
Nghe thấy cô nói như vậy, Ngô Tiểu Xuân cũng không mở miệng thêm nữa.
Một con gà hai cân thật ra rất ít, Khương Lệ Vân cảm thấy mình có thể ăn hết luôn trong một bữa.
Nhưng cô vẫn để dành lại một cái đùi gà trong khẩu phần của mình, dự định mang cho Phùng Dịch.
Phùng Dịch thật sự gầy quá.
Kiếp trước khi Khương Lệ Vân bị Tạ Tổ Căn đâm xe hại bị liệt, tuy rằng trong tay cũng có chút tiền tiết kiệm nhưng không nhiều, thậm chí còn không đủ chạy chữa vết thương cho mình.
Lúc đó, Phùng Dịch đã lấy toàn bộ tiền lương mà mình đi làm công kiếm được ở bên ngoài ra để nộp viện phí cho cô, còn đi khắp nơi vay mượn tiền cho cô chạy chữa.
Đợi khi cô xuất viện thì Phùng Dịch nợ nần chồng chất.
Nhưng cho dù là thế thì anh vẫn sẽ mua gà về hầm cho cô ăn bồi bổ sức khỏe.
Lúc ăn cơm, anh chỉ gặm mỗi xương mà nhường lại đùi gà, cánh gà và những chỗ có nhiều thịt cho cô cùng thằng con trai ăn cháo đá bát kia.
Khương Lệ Vân nghĩ đến đủ các loại chuyện ngày xưa, càng lúc càng lại muốn gặp Phùng Dịch.
Cũng thật trùng hợp, cô còn chưa đi đến lò gạch thì đã trông thấy Phùng Dịch đang đứng đợi ở ven đường.
“Chị Lệ Vân!” Phùng Dịch vừa trông thấy cô đã lập tức nở nụ cười xán lạn.
Khương Lệ Vân cảm thấy anh hơi đáng yêu, muốn nhéo mặt anh rồi lại thơm thêm một cái…
Hình như mình có hơi vô sỉ rồi…
Cuối cùng Khương Lệ Vân vẫn không làm gì cả.
Đợi thêm vài năm nữa đi vậy, đợi Phùng Dịch lớn rồi lại tính sau.
“Phùng Dịch, chị mang một cái đùi gà cho em đấy, em ăn đi.” Khương Lệ Vân đưa cái cốc tráng men trong tay mình cho đối phương.
Phùng Dịch sững sờ, trứng gà chiên cũng thôi đi, vậy mà cô còn cho anh cả đùi gà nữa?
“Chị Lệ Vân, chị giữ mà ăn.” Phùng Dịch vội vàng mở miệng.
Khương Lệ Vân nhét cái cốc tráng men vào tay anh: “Chị ăn rồi, chỗ này phần cho em đó.”
Lúc này, cô mới phát hiện ra Phùng Dịch to hơn cô hai cỡ, ngón tay vừa thon gọn vừa dài, chỉ là trông rất thô, bên trên còn đầy những vết chai sạn.
Thằng con trai ăn cháo đá bát đó của cô lớn đến mười chín tuổi rồi nhưng ngay cả việc vặt trong nhà cũng không giúp được đến mấy lần… so với con trai cô thì Phùng Dịch phải làm việc từ nhỏ thật sự quá đáng thương.
Còn cả chuyện đi học kia nữa.
Phùng Dịch chưa từng được đi học chính thức cho nên học lực trên sổ hộ khẩu viết là mù chữ hoặc là bán mù chữ.
Phần lớn những người ra đời vào thập niên sáu mươi, sinh sống ở nông thôn giống như bọn họ đều được học hành mấy năm, tuy rằng người lên được cấp hai cực kỳ nhưng tốt nghiệp tiểu học vẫn không thành vấn đề.
Mấy năm sau của tiểu học thì Khương Lệ Vân không học nữa nhưng có tham gia thi cử, cho nên học lực trên sổ hộ khẩu viết là tiểu học.
Trong số những người sêm sêm tuổi cô ở trong thôn cũng chỉ có số ít người chưa từng đi học, và Phùng Dịch là một trong số đó.
Ngày mai là cô phải đi làm rồi nhưng lại không nhớ được hết các đồng nghiệp trong xưởng…
“Có cần phần lại cho anh con một ít không?” Ngô Tiểu Xuân hỏi.
Khương Lệ Vân đáp: “Mẹ, gà mà con mua tại sao lại phải để phần cho anh ấy, cũng có thấy anh ấy mua gà về nhà cho chúng ta ăn bao giờ đâu.”
Tiền lương mà Khương Lợi Hải giao lên quả thật nhiều hơn cô nhưng mỗi tháng anh ta cũng lấy lương thực từ nhà đi đến xưởng để đổi phiếu cơm, mà cũng không phải làm việc đồng áng, cống hiến làm ra đối với gia đình còn không nhiều bằng cô.
Nghe thấy cô nói như vậy, Ngô Tiểu Xuân cũng không mở miệng thêm nữa.
Một con gà hai cân thật ra rất ít, Khương Lệ Vân cảm thấy mình có thể ăn hết luôn trong một bữa.
Nhưng cô vẫn để dành lại một cái đùi gà trong khẩu phần của mình, dự định mang cho Phùng Dịch.
Phùng Dịch thật sự gầy quá.
Kiếp trước khi Khương Lệ Vân bị Tạ Tổ Căn đâm xe hại bị liệt, tuy rằng trong tay cũng có chút tiền tiết kiệm nhưng không nhiều, thậm chí còn không đủ chạy chữa vết thương cho mình.
Lúc đó, Phùng Dịch đã lấy toàn bộ tiền lương mà mình đi làm công kiếm được ở bên ngoài ra để nộp viện phí cho cô, còn đi khắp nơi vay mượn tiền cho cô chạy chữa.
Đợi khi cô xuất viện thì Phùng Dịch nợ nần chồng chất.
Nhưng cho dù là thế thì anh vẫn sẽ mua gà về hầm cho cô ăn bồi bổ sức khỏe.
Lúc ăn cơm, anh chỉ gặm mỗi xương mà nhường lại đùi gà, cánh gà và những chỗ có nhiều thịt cho cô cùng thằng con trai ăn cháo đá bát kia.
Khương Lệ Vân nghĩ đến đủ các loại chuyện ngày xưa, càng lúc càng lại muốn gặp Phùng Dịch.
Cũng thật trùng hợp, cô còn chưa đi đến lò gạch thì đã trông thấy Phùng Dịch đang đứng đợi ở ven đường.
“Chị Lệ Vân!” Phùng Dịch vừa trông thấy cô đã lập tức nở nụ cười xán lạn.
Khương Lệ Vân cảm thấy anh hơi đáng yêu, muốn nhéo mặt anh rồi lại thơm thêm một cái…
Hình như mình có hơi vô sỉ rồi…
Cuối cùng Khương Lệ Vân vẫn không làm gì cả.
Đợi thêm vài năm nữa đi vậy, đợi Phùng Dịch lớn rồi lại tính sau.
“Phùng Dịch, chị mang một cái đùi gà cho em đấy, em ăn đi.” Khương Lệ Vân đưa cái cốc tráng men trong tay mình cho đối phương.
Phùng Dịch sững sờ, trứng gà chiên cũng thôi đi, vậy mà cô còn cho anh cả đùi gà nữa?
“Chị Lệ Vân, chị giữ mà ăn.” Phùng Dịch vội vàng mở miệng.
Khương Lệ Vân nhét cái cốc tráng men vào tay anh: “Chị ăn rồi, chỗ này phần cho em đó.”
Lúc này, cô mới phát hiện ra Phùng Dịch to hơn cô hai cỡ, ngón tay vừa thon gọn vừa dài, chỉ là trông rất thô, bên trên còn đầy những vết chai sạn.
Thằng con trai ăn cháo đá bát đó của cô lớn đến mười chín tuổi rồi nhưng ngay cả việc vặt trong nhà cũng không giúp được đến mấy lần… so với con trai cô thì Phùng Dịch phải làm việc từ nhỏ thật sự quá đáng thương.
Còn cả chuyện đi học kia nữa.
Phùng Dịch chưa từng được đi học chính thức cho nên học lực trên sổ hộ khẩu viết là mù chữ hoặc là bán mù chữ.
Phần lớn những người ra đời vào thập niên sáu mươi, sinh sống ở nông thôn giống như bọn họ đều được học hành mấy năm, tuy rằng người lên được cấp hai cực kỳ nhưng tốt nghiệp tiểu học vẫn không thành vấn đề.
Mấy năm sau của tiểu học thì Khương Lệ Vân không học nữa nhưng có tham gia thi cử, cho nên học lực trên sổ hộ khẩu viết là tiểu học.
Trong số những người sêm sêm tuổi cô ở trong thôn cũng chỉ có số ít người chưa từng đi học, và Phùng Dịch là một trong số đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất