Thập Niên 80: Cả Tôi Và Chị Gái Cùng Trùng Sinh
Chương 16: Không Phải Lỗi Của Cô
Sau này bố mẹ biết chuyện, thì đã không sửa được danh sách nữa.
Anh hai có nói là muốn thay cô ta đi, nhưng anh hai đã kết hôn, không thay được.
Mà cô ta cũng chẳng cần.
Trước khi xuống nông thôn, cô ta tới phòng bố mẹ lật ngăn kéo, lấy được tên của nhà ôm sai.
Không ngờ trái đất này nhỏ như thế, dọc đường đi công xã Dũng Tuyền mà cô ta lại gặp Lâm Mỹ Khê, đối tượng ôm sai của mình.
Nhìn cô có làn da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, vừa thấy là từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ gì.
Bên trên chỉ có chị gái, bố mẹ không trọng nam khinh nữ, chắc chắn là sống sung sướng hơn cô ta rồi.
Làm gì giống gia đình cô ta, nhà bốn đứa con, cô ta lại nhỏ nhất, vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức mười mấy năm.
Cô ta có thái độ thù địch với Lâm Mỹ Khê, nói với giọng móc mỉa:
"Trông cơ thể cô mảnh mai như thế, nếu không làm được việc, chẳng phải bọn tôi phải làm thay cho cô ư? Đúng là xui ghê."
Lâm Mỹ Khê cũng đang đánh giá cô ta.
Từ lúc năm người giới thiệu tên lẫn nhau, oán khí Ngu Tâm Nhụy dành cho cô càng lúc càng nặng nề.
Nhưng thấy hành lý cô ta mang, nào là chậu tráng sứ, cặp lồng cơm, bình nước nóng, mà toàn là đồ mới, đồ sinh hoạt cũng không ít hơn mình, chứng tỏ gia đình đó cũng được.
So sánh hai bên, điều kiện gia đình hai nhà đều xêm xêm nhau, nếu muốn đổi lại thì đổi được thôi, làm gì còn phải cố tình móc mỉa cô chứ?
Lâm Mỹ Khê đáp trả không chút khách sáo:
"Cô có nhầm không? Chúng ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng phải kiếm công điểm.
Tôi làm bao nhiêu việc thì nhận từng đó công điểm, đâu có chiếm gì của cô mà cô phải nói tôi như vậy?"
Ngu Tâm Nhụy thấy cô kiêu căng như thế, lại càng cũng cố niềm tin rằng chỉ có bố mẹ cưng chiều, chị gái nhường nhịn thì cô mới có thể có cái tính không coi ai ra gì như thế này.
Đội trưởng đội sản xuất đánh xe đằng trước ngoái đầu lại nói:
"Thanh niên trí thức Lâm nói đúng đây. Thanh niên trí thức giống người dân, đều tính công điểm hết.
Công xã luôn công bằng, làm bao nhiêu việc nhận bấy nhiêu điểm. Thanh niên trí thức các bạn không phải lo đâu, cứ làm việc là đảm bảo không thiệt thòi."
Mới tới công xã đã tạo ấn tượng xấu với đội trưởng đội sản xuất, như vậy sau này lúc phân việc không chiếu cố cô ta thì làm sao giờ?
Ngu Tâm Nhụy lập tức trợn mắt trừng Lâm Mỹ Khê.
Lâm Mỹ Khê không hề tỏ ra yếu thế.
Bị ôm sai chứ có phải lỗi của cô đâu, ai ôm sai thì đi mà tìm người đó.
Thế là cô cũng trừng mắt lại.
Anh hai có nói là muốn thay cô ta đi, nhưng anh hai đã kết hôn, không thay được.
Mà cô ta cũng chẳng cần.
Trước khi xuống nông thôn, cô ta tới phòng bố mẹ lật ngăn kéo, lấy được tên của nhà ôm sai.
Không ngờ trái đất này nhỏ như thế, dọc đường đi công xã Dũng Tuyền mà cô ta lại gặp Lâm Mỹ Khê, đối tượng ôm sai của mình.
Nhìn cô có làn da trắng nõn nà, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, vừa thấy là từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu khổ gì.
Bên trên chỉ có chị gái, bố mẹ không trọng nam khinh nữ, chắc chắn là sống sung sướng hơn cô ta rồi.
Làm gì giống gia đình cô ta, nhà bốn đứa con, cô ta lại nhỏ nhất, vô duyên vô cớ phải chịu ấm ức mười mấy năm.
Cô ta có thái độ thù địch với Lâm Mỹ Khê, nói với giọng móc mỉa:
"Trông cơ thể cô mảnh mai như thế, nếu không làm được việc, chẳng phải bọn tôi phải làm thay cho cô ư? Đúng là xui ghê."
Lâm Mỹ Khê cũng đang đánh giá cô ta.
Từ lúc năm người giới thiệu tên lẫn nhau, oán khí Ngu Tâm Nhụy dành cho cô càng lúc càng nặng nề.
Nhưng thấy hành lý cô ta mang, nào là chậu tráng sứ, cặp lồng cơm, bình nước nóng, mà toàn là đồ mới, đồ sinh hoạt cũng không ít hơn mình, chứng tỏ gia đình đó cũng được.
So sánh hai bên, điều kiện gia đình hai nhà đều xêm xêm nhau, nếu muốn đổi lại thì đổi được thôi, làm gì còn phải cố tình móc mỉa cô chứ?
Lâm Mỹ Khê đáp trả không chút khách sáo:
"Cô có nhầm không? Chúng ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng phải kiếm công điểm.
Tôi làm bao nhiêu việc thì nhận từng đó công điểm, đâu có chiếm gì của cô mà cô phải nói tôi như vậy?"
Ngu Tâm Nhụy thấy cô kiêu căng như thế, lại càng cũng cố niềm tin rằng chỉ có bố mẹ cưng chiều, chị gái nhường nhịn thì cô mới có thể có cái tính không coi ai ra gì như thế này.
Đội trưởng đội sản xuất đánh xe đằng trước ngoái đầu lại nói:
"Thanh niên trí thức Lâm nói đúng đây. Thanh niên trí thức giống người dân, đều tính công điểm hết.
Công xã luôn công bằng, làm bao nhiêu việc nhận bấy nhiêu điểm. Thanh niên trí thức các bạn không phải lo đâu, cứ làm việc là đảm bảo không thiệt thòi."
Mới tới công xã đã tạo ấn tượng xấu với đội trưởng đội sản xuất, như vậy sau này lúc phân việc không chiếu cố cô ta thì làm sao giờ?
Ngu Tâm Nhụy lập tức trợn mắt trừng Lâm Mỹ Khê.
Lâm Mỹ Khê không hề tỏ ra yếu thế.
Bị ôm sai chứ có phải lỗi của cô đâu, ai ôm sai thì đi mà tìm người đó.
Thế là cô cũng trừng mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất