Thập Niên 80: Chị Dâu Mệt Nhọc Mà Chết Sau Khi Sống Lại Chăm Lo Dưỡng Sinh
Chương 15: Bùi Duật Sâm Đã Trở Lại
Sau khi thay váy, cả người Tống Ngôn Chi dường như trẻ lại vài tuổi.
Vốn mới hai mươi mốt ba tuổi, lúc trước bỏ qua việc ăn mặc cho bản thân.
Lại đã quên, cô đã từng là người xinh đẹp như hoa, từ nhỏ được theo đuổi.
Tống Ngôn Chi không do dự, mua cho mình hai bộ.
Hai mẹ con bao lớn bao nhỏ rời khỏi cửa hàng bách hóa, Tống Ngôn Chi đi đường vòng đến một cửa hàng Trung y.
Mặt tiền của lão trung y cũ nát, nhưng người khám bệnh lại rất nhiều.
Đợi một lát mới đến cô.
Bác sĩ nhìn sắc mặt cô, lại bảo cô há miệng, bắt mạch cho cô.
Cuối cùng nhíu mày nói: "Thân thể cô rất kém cỏi, khí huyết suy nhược nghiêm trọng, bệnh lâu không khỏi." Ông ấy nói tới đây liếc mắt nhìn đứa nhỏ phía sau Tống Ngôn Chi, nhíu mày thấp giọng nói: "Tiếp tục như vậy không được, sống không lâu đâu.”
Tống Ngôn Chi: "......”
Đổi lại là người khác nghe được lời như vậy, sợ là tức chết.
Song cô hiểu rất rõ đối phương nói không sai.
Kiếp trước cô đúng là chết sớm.
Nhưng hiện tại... Chết thì không có khả năng chết, dưỡng tốt mạng nhỏ lại nói.
Tống Ngôn Chi hỏi: "Bác sĩ, có biện pháp điều giải trị liệu không?"
Bác sĩ gật đầu: "Có, nhưng cần thời gian dài điều dưỡng. Thân thể cô quá yếu, cần phối hợp vận động trị liệu, rèn luyện tố chất thân thể. Tố chất thân thể tăng lên, sức đề kháng mạnh, ngày sau sẽ từ từ tốt lên.”
Nói xong, kê đơn thuốc cho cô.
Bác sĩ còn nói, cô có thể rất khó có thêm đứa con thứ hai.
Tống Ngôn Chi trầm mặc một lát, chuyện này cô đã biết khi sinh Tiểu Bảo.
Tin tức này vừa truyền tới trong lỗ tai Bùi gia, mẹ chồng cũng không ít quăng mắt lạnh với cô, ngay cả ở cữ cũng không cho đã bắt cô đi làm việc.
Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến thân thể Tống Ngôn Chi hiện tại kém như vậy.
Dựa theo cách phối thuốc của bác sĩ, Tống Ngôn Chi kéo con trai về nhà.
Nhìn cô mua không ít đồ, trên người Tiểu Bảo còn đeo cặp sách mới, vẻ mặt người trong đại viện ngạc nhiên: "Đây không phải là Tiểu Bảo sao, mua cặp sách mới rồi, chẳng lẽ cô định đưa nó đi học?"
Thím nói chuyện với Tống Ngôn Chi rất quen thuộc, gọi là thím Lý. Ngữ khí có hơi kinh ngạc, ngược lại không có ác ý.
Tống Ngôn Chi nhìn vẻ mặt con trai đắm chìm trong thế giới của mình, dịu dàng cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Bảo cũng sắp năm tuổi rồi, đưa thằng bé trước đi học lớp mẫu giáo có cơ sở, về sau lên lớp một sẽ không lo lắng không theo kịp."
Thím Lý cười nói: "Nói cũng phải, thím thấy Tiểu Bảo tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng con người rất thông minh. Ngày đó cháu không ở nhà, thằng bé còn có thể tự mình thu dọn quần áo, ôi, cháu nói có khéo hay không, thu dọn quần áo xong ông trời liền mưa.”
Tống Ngôn Chi hơi sững sờ, nhìn thoáng qua con trai.
Một giây sau suy nghĩ bị giọng nói của một đứa trẻ quấy rầy, "Bà nội, cháu cũng muốn cặp sách giống như Tiểu Bảo.”
Là cháu trai thím Lý Lý Thiết Trụ.
Cậu ấy không biết từ lúc nào từ trong phòng chạy ra, lúc này hút nước mũi cực kỳ hâm mộ nhìn Tiểu Bảo đeo cặp sách mới.
Mắt cũng thẳng.
Một ngày không gặp, Tiểu Bảo đã nở mày nở mặt như vậy sao?
Thím Lý liếc mắt nhìn cháu trai: "Con khỉ này, cặp sách tốt như vậy sao có thể để cháu chà đạp? Đi chơi đi.”
Bà ấy lại nhìn về phía Tống Ngôn Chi nói: "Đúng rồi, Tiểu Tống, nhà thím cũng định dẫn Thiết Trụ qua lớp mẫu giáo, chừng nào thì cháu qua, gọi thím một tiếng, chúng ta cùng đi.”
Tống Ngôn Chi gật đầu.
Về đến nhà.
Hai anh em Bùi Quý Xuyên ngồi xổm trong sân giặt quần áo.
Thấy quần áo Tiểu Bảo thay để trong chậu, Bùi Quý Xuyên cũng giặt sạch.
Lúc Tống Ngôn Chi dắt Tiểu Bảo về nhà, hai người đều ngây người.
Tiểu Bảo đeo cặp sách của mình, thấy hai người, bất giác ngẩng cằm lên.
Một bộ biểu tình nhỏ nhìn thấy không, chỉ có tôi có, các người không có.
Bùi Điềm Điềm cực kỳ hâm mộ.
Bùi Quý Xuyên cũng rất giật mình, trong mắt mang theo sự hâm mộ mà chính cậu ta cũng không nhận ra.
Vốn mới hai mươi mốt ba tuổi, lúc trước bỏ qua việc ăn mặc cho bản thân.
Lại đã quên, cô đã từng là người xinh đẹp như hoa, từ nhỏ được theo đuổi.
Tống Ngôn Chi không do dự, mua cho mình hai bộ.
Hai mẹ con bao lớn bao nhỏ rời khỏi cửa hàng bách hóa, Tống Ngôn Chi đi đường vòng đến một cửa hàng Trung y.
Mặt tiền của lão trung y cũ nát, nhưng người khám bệnh lại rất nhiều.
Đợi một lát mới đến cô.
Bác sĩ nhìn sắc mặt cô, lại bảo cô há miệng, bắt mạch cho cô.
Cuối cùng nhíu mày nói: "Thân thể cô rất kém cỏi, khí huyết suy nhược nghiêm trọng, bệnh lâu không khỏi." Ông ấy nói tới đây liếc mắt nhìn đứa nhỏ phía sau Tống Ngôn Chi, nhíu mày thấp giọng nói: "Tiếp tục như vậy không được, sống không lâu đâu.”
Tống Ngôn Chi: "......”
Đổi lại là người khác nghe được lời như vậy, sợ là tức chết.
Song cô hiểu rất rõ đối phương nói không sai.
Kiếp trước cô đúng là chết sớm.
Nhưng hiện tại... Chết thì không có khả năng chết, dưỡng tốt mạng nhỏ lại nói.
Tống Ngôn Chi hỏi: "Bác sĩ, có biện pháp điều giải trị liệu không?"
Bác sĩ gật đầu: "Có, nhưng cần thời gian dài điều dưỡng. Thân thể cô quá yếu, cần phối hợp vận động trị liệu, rèn luyện tố chất thân thể. Tố chất thân thể tăng lên, sức đề kháng mạnh, ngày sau sẽ từ từ tốt lên.”
Nói xong, kê đơn thuốc cho cô.
Bác sĩ còn nói, cô có thể rất khó có thêm đứa con thứ hai.
Tống Ngôn Chi trầm mặc một lát, chuyện này cô đã biết khi sinh Tiểu Bảo.
Tin tức này vừa truyền tới trong lỗ tai Bùi gia, mẹ chồng cũng không ít quăng mắt lạnh với cô, ngay cả ở cữ cũng không cho đã bắt cô đi làm việc.
Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến thân thể Tống Ngôn Chi hiện tại kém như vậy.
Dựa theo cách phối thuốc của bác sĩ, Tống Ngôn Chi kéo con trai về nhà.
Nhìn cô mua không ít đồ, trên người Tiểu Bảo còn đeo cặp sách mới, vẻ mặt người trong đại viện ngạc nhiên: "Đây không phải là Tiểu Bảo sao, mua cặp sách mới rồi, chẳng lẽ cô định đưa nó đi học?"
Thím nói chuyện với Tống Ngôn Chi rất quen thuộc, gọi là thím Lý. Ngữ khí có hơi kinh ngạc, ngược lại không có ác ý.
Tống Ngôn Chi nhìn vẻ mặt con trai đắm chìm trong thế giới của mình, dịu dàng cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Bảo cũng sắp năm tuổi rồi, đưa thằng bé trước đi học lớp mẫu giáo có cơ sở, về sau lên lớp một sẽ không lo lắng không theo kịp."
Thím Lý cười nói: "Nói cũng phải, thím thấy Tiểu Bảo tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng con người rất thông minh. Ngày đó cháu không ở nhà, thằng bé còn có thể tự mình thu dọn quần áo, ôi, cháu nói có khéo hay không, thu dọn quần áo xong ông trời liền mưa.”
Tống Ngôn Chi hơi sững sờ, nhìn thoáng qua con trai.
Một giây sau suy nghĩ bị giọng nói của một đứa trẻ quấy rầy, "Bà nội, cháu cũng muốn cặp sách giống như Tiểu Bảo.”
Là cháu trai thím Lý Lý Thiết Trụ.
Cậu ấy không biết từ lúc nào từ trong phòng chạy ra, lúc này hút nước mũi cực kỳ hâm mộ nhìn Tiểu Bảo đeo cặp sách mới.
Mắt cũng thẳng.
Một ngày không gặp, Tiểu Bảo đã nở mày nở mặt như vậy sao?
Thím Lý liếc mắt nhìn cháu trai: "Con khỉ này, cặp sách tốt như vậy sao có thể để cháu chà đạp? Đi chơi đi.”
Bà ấy lại nhìn về phía Tống Ngôn Chi nói: "Đúng rồi, Tiểu Tống, nhà thím cũng định dẫn Thiết Trụ qua lớp mẫu giáo, chừng nào thì cháu qua, gọi thím một tiếng, chúng ta cùng đi.”
Tống Ngôn Chi gật đầu.
Về đến nhà.
Hai anh em Bùi Quý Xuyên ngồi xổm trong sân giặt quần áo.
Thấy quần áo Tiểu Bảo thay để trong chậu, Bùi Quý Xuyên cũng giặt sạch.
Lúc Tống Ngôn Chi dắt Tiểu Bảo về nhà, hai người đều ngây người.
Tiểu Bảo đeo cặp sách của mình, thấy hai người, bất giác ngẩng cằm lên.
Một bộ biểu tình nhỏ nhìn thấy không, chỉ có tôi có, các người không có.
Bùi Điềm Điềm cực kỳ hâm mộ.
Bùi Quý Xuyên cũng rất giật mình, trong mắt mang theo sự hâm mộ mà chính cậu ta cũng không nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất